Chương 43

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Chử Thư Mặc nắm viên tinh thạch của Mập Mạp vừa quăng đi ở trong túi áo nhỏ, ngón trỏ miết qua bề mặt thạch bích.

Rất nhanh sau đó, ngày trên bề mặt tinh thạch xuất hiện vết nứt.

Quả nhiên.

Lại sờ soạng vài lần, Chử Thư Mặc nhẹ nhàng cười, rồi xoay người biến mất ở trong đám người.

Ngoại trừ vấn đề hồn lực khổng lồ không phù hợp với tinh thạch, còn xuất hiện hậu quả phía sau nó. Thời điểm hồn lực quá cường thịnh sẽ có những hiện tượng phá thể.

Mà vết nứt chính là một trong những dấu hiệu nhận biết.

Trong khoảnh khắc Mập Mạp giơ tinh thạch lên, Chử Thư Mặc đã phát hiện ra đây là một viên tinh thạch tràn ngập năng lượng, quang mang tỏa ra bốn phía. Chính là loại năng lượng không thể chịu được mà phá bỏ xiềng xích muốn xông ra ngoài, khiến cậu muốn không nhìn thấy cũng không được.

Vì vậy cậu mới đi tìm khối tinh thạch khác có dung lượng dự trữ lớn hơn, trực tiếp dẫn năng lượng từ nó ra. Hồn lực có trong viên Huyền cấp Khổng tước kia cũng rất nghe lời, tiến hành xuất hồn và hấp thu chỉ trong nháy mắt.

Vì vậy, viên tinh thạch trên tay Mập Mạp mới biến thành tử thạch.

“Có thể nói cho ta biết, vì sao trò có thể tìm được đá Thanh Kim này? Còn hết sức tin tưởng vào phán đoán của mình không?” Cùng lúc đó, Đại sư Maca trên đài cao nói.

Lời này vừa dứt, suy nghĩ của Chử Thư Mặc bị chặn đứng, nhịn không được run rẩy toàn thân. Thời gian gấp gáp như vậy, cậu mới chỉ nghĩ đến việc phải đưa tinh thạch này cho Búp Bê mà quên mất phải ‘nhất trí khẩu cung’.

Lừa Mập Mạp, Trần Lâm, hay những Noelle có mặt ở đại sảnh là điều dễ dàng.

Nhưng giám khảo lại là Đại sư Maca, ngài khẳng định biết bí mật của tinh thạch này. Nói cách khác, chỉ cần Búp Bê không nói gì, ngài cũng có thể đoán được tinh thạch không phải cô tìm ra.

Tuy nói âm dương kém sai* cũng có hiệu quả như vậy, cuộc thi này chắc chắn có huyền cơ, dù sao toàn bộ tộc Noelle không có khả năng nhìn thấy đủ màu của tinh thạch, nhưng….

*Âm dương kém sai: thường vì sai thời điểm, sai địa điểm mà hiểu lầm nọ nối tiếp hiểu lầm kia

Chử Thư Mặc nghĩ vậy, lo lắng cau mày, ánh mắt xuyên qua đám người, nhìn thẳng Búp Bê.

Chỉ thấy Búp Bê dụi dụi hai mắt, sau một lúc mới ngẩng đầu nói.

“Con không biết đây có phải là viên tinh thạch tốt nhất hay không, thưa Đại sư Maca. Nhưng…..viên tinh thạch này đối với con mà nói là cực kỳ quan trọng, con đã chọn, con nhất định sẽ tin tưởng.” Búp Bê nói xong, hít hít mũi, buông hai tay đang xoa mắt xuống.

“Nhưng nếu sau này, ở trong công việc của trò, phán đoán của trò chỉ cần có chút khác biệt cũng đã có thể ảnh hưởng xấu đến thân thể của tộc Hồn thú. Trình độ chọn tinh thạch dù tốt xấu thế nào, trò vẫn cứ nhất mực tin tưởng bản thân như vậy?” Đại sư Maca hỏi.

Chử Thư Mặc đứng dưới đài, ngây ngẩn cả người.



Cậu đã nghĩ rằng Đại sư Maca sẽ hỏi Búp Bê rằng làm sao cô có thể chọn được tinh thạch này, dù sao thì nó cũng cần có thủ thuật dẫn đặc biệt mới có thể nhìn thấy ánh sáng. Cũng có thể hỏi cô về phương pháp chuyển hoán, lấy điều này làm điểm cộng cho thành tích vòng này của cô.

Nhưng Đại sư Maca….đang hỏi cái gì đây?

Không riêng gì cậu, các Noelle xung quang đều lâm vào mờ mịt. Dù sao ở đây cũng có không ít người có thể nhìn thấy tinh thạch có màu vàng xanh, lại chỉ có Búp Bê là Noelle duy nhất tìm được nó.

Giả thiết nơi này thật sự chỉ có một Thanh Kim, vì sao lại chỉ có một mình Búp Bê nhìn thấy?

Bọn họ cũng rất tò mò cô đã dùng phương pháp gì.

Mặc dù có rất nhiều thắc mắc, nhưng đại điện vẫn cứ im lặng như thế, không ai nghi ngờ, cũng không có ai phản bác. Tất cả đều chờ Búp Bê cho họ một đáp án thuyết phục.

Tim Chử Thư Mặc đập nhanh như trống, đợi hơn nửa ngày mới nghe thấy âm thanh mềm mại của Búp Bê vang lên.

“Phán đoán tinh thạch là năng lực của tộc Noelle, con tin tưởng cậu ấy, cũng tin tưởng chính mình. Nếu như một Noelle đến cả tin tưởng tinh thạch mình chọn cũng không làm được, căn bản không xứng trở thành Hồn thạch sư…..”

“Câm miệng!” Trên đài, Trần Lâm đột nhiên đánh gãy lời nói của Búp Bê: “Tộc Noelle muốn tồn tại được bắt buộc phải dựa vào tộc Hồn thú. Đáng lý ra suy nghĩ phải luôn ưu tiên cho sự an toàn của Hồn thú trước. Trò làm vậy là tùy hứng, còn dám lấy tính mạng của Hồn thú ra để nói giỡn! Học viện khi nào dạy ra một học viên phản xã hội như trò!”

“Được rồi các bạn nhỏ.” Nhưng Đại sư Maca đứng trước hắn đột nhiên mở lời: “Hôm nay chúng ta đã tìm ra người xuất sắc nhất. Những viên tinh thạch mà các trò đã chọn, hãy bỏ chúng vào trong máy kiểm tra để tiến hành ghi chép. Lời giải thích cụ thể cuộc thi lần này, sau khi kết thúc, Học viện sẽ ra một văn bản khác.”

Lời này vừa dứt, đại sảnh như thể sắp nổ tung đến nơi.

“Vậy mà đã xong rồi sao?”

“Đúng vậy, vì sao lại không giải thích một chút chứ? Tớ muốn biết vì sao tất cả mọi người tìm đều là tử thạch, chỉ có một mình Búp Bê là có thể tìm thấy đá Thanh Kim. Chẳng lẽ đó là một phần của cuộc thi…..”

Bên này còn đang thảo luận ầm ĩ, mà Búp Bê bên kí đã ôm túi sách, được Đại sư Maca dẫn đi.

Trước khi rời đi, cước bộ của Búp Bê dừng một chút, Chử Thư Mặc nhìn ra, có vẻ như cô rất muốn xoay người lại liếc mắt nhìn cậu một cái. Nhưng lại nhịn được, không quay đâu, tiếp tục đi về phía trước.

Chử Thư Mặc nhẹ nhàng cười, xoay người nhặt đại một viên tinh thạch, đi về hướng máy móc dùng để kiểm tra.

Ngay lúc xếp hàng để kiểm tra, người xung quanh còn tụm năm tụm ba nói chuyện vừa rồi của Búp Bê. Mắt Kính cũng đi đến bên cạnh Chử Thư Mặc: “Lần này tôi cũng không thể hiểu được, không nghĩ được Búp Bê lại có được thành tích tốt nhất. Tốt quá rồi.”

Chử Thư Mặc đặt tinh thạch vào số máy tương ứng, gật đầu.

Cậu cảm thấy Đại sư Maca còn có dụng ý khác, từ câu hỏi của ngài cũng có thể đoán ra được điều ấy, nhưng lại chẳng rõ ràng mấy. Cậu có chút lo lắng cho Búp Bê, cảm thấy lần này cô đi không đơn giản, cậu cũng hiểu được bây giờ bản thân cũng chẳng còn cách nào khác.

Mắt Kính tựa hồ không phát giác ra cậu khác thường, vẫn còn thao thao bất tuyệt ở bên cạnh.

Chử Thư Mặc ngẩng đầu nhìn cậu ta, vừa định nói gì đó, ánh mắt đột nhiên lại chuyển ra bên ngoài, rơi vào Chritian vẫn luôn theo dõi cậu/



Trong mắt cô có chút do dự, lại có chút nghi hoặc.

Chử Thư Mặc hơi dừng lại, nắm đấm nhỏ ở trong túi áo siết thật chặt.

Đã bị phát hiện rồi sao?

Động tác vừa rồi của cậu rất nhỏ, nghĩ đến đây lại không nhịn được chau mày. Hay là do thân thể này không đủ lực, làm ra động tĩnh quá lớn không thể gạt được một võ giả như Chritian?

Nghĩ như vậy, Chử Thư Mặc đẩy đẩy Mắt Kính đứng bên cạnh.

“Về đi, về lại kí túc xá ấy.” Chử Thư Mặc nói xong, hai tay ôm thật chặt túi sách nhỏ của mình, nhìn Mắt Kính vẫn còn hăng hái bừng bừng, nghẹn lại một hồi rồi mới nói: “Ổ muốn ngủ.”

“Hả?” Mắt Kính dừng nói: “Nhưng chốc nữa sẽ đi ăn cơm, tiểu Khả ái không đói sao?”

Chử Thư Mặc cười, lắc đầu với hắn, ôm cặp sách nhỏ vui vẻ chạy đi.

Học viên đã được phân phòng từ sớm, Chử Thư Mặc, Mắt Kính, Tàn Nhang và Da Đen bốn người cùng một phòng kí túc xá. Cơ sở vật chất của căn cứ Andrew rất hiện đại, chỉ tay vào bất cứ đâu cũng xuất hiện một màn hình ảo, hướng dẫn đến thẳng nơi cần đến.

Chử Thư Mặc đã không biết đường rồi lại còn không biết cách sử dụng màn hình ba chiều. Cậu xoay trái xoay phải mấy lượt, bày ra bộ dạng ngu ngơ, lại rẽ đại vào một con đường.

Lúc đến gần kí túc xá, phải đi qua một hành lang dài, một thanh âm đột nhiên gọi cậu lại.

“Được rồi, đừng đi nữa.”

Chử Thư Mặc nghe thấy, dừng bước, quay đầu lại cười.

Chritian bị nụ cười này của cậu làm choáng váng, ánh mắt không tự nhiên đảo quanh, mới hắng giọng một cái, biểu tình trịnh trọng.

Ngay tại lúc đầu óc của Chử Thư Mặc vận chuyển thật nhanh chuyện nếu như bị Chritian gặng hỏi thì bản thân phải làm thế nào, Chritian đứng trước mặt cậu, bàn tay từ phía sau chìa ra.

Trong tay cô là một chiếc túi nhỏ đang căng phồng màu hồng phấn.

Chử Thư Mặc ngẩn người, cảm thấy không khí này có chút không đúng.

“Khụ khụ, cái này, là bạn…..bạn của trò đưa đường Bass cho trò.” Ánh mắt chq cứng ngắc, nói chuyện cũng lắp bắp, khác biệt hoàn toàn với hình tượng nữ hán tử lúc trước. Cô hít một hơi thật sâu mới có đủ dũng khí để nói nốt câu còn lại.

“Nữ gia phó của bạn trò nói với tôi, đây là túi…túi bạn trò tự mình làm, trò tốt nhất….đừng vứt đi.”

Sắc mắt của Chử Thư Mặc trong nháy mắt trở nên đặc sắc vô cùng.

Thiên Diễn Đế….tự tay…..may cho cậu…..túi nhỏ….màu hồng?