Chương 1

Gần đây có chuyện Ngọc Phù quốc đưa hai vị công chúa hòa thân với Hòa Hi quốc, tất nhiên thành

sự

kiện để các nước khác đàm tiếu, thiên hạ ai

không

biết Hòa Hi quốc binh mã hùng mạnh, dân giàu nước mạnh, dẫn đầu các nước.

Lại

nói, Thống Đức đế của Hòa Hi quốc là Tần Thừa Thích tuy còn trẻ, nhưng làm việc cực kỳ trầm ổn và lão luyện.

Từ lúc đăng cơ,

hắn

luôn dùng hai chữ nhân đức trị quốc, đối đãi công bằng với các nước có tranh chấp, tuyệt đối

không

có chuyện thiên vị hay bắt nạt nước

nhỏ

nước yếu, cho nên người trong thiên hạ

không

thể

không

tin phục.

Bởi Hòa Hi quốc hưng thịnh, tất nhiên các nước khác đều muốn có

hắn

làm hiền tế, muốn kết thân với

hắn, cho nên ở hậu cung của Hòa Hi quốc, trừ chính thê là Hoàng hậu Hách thị và phi tần của bổn quốc ra, công chúa các nước và con

gái

thế gia đều đếm

không

xuể.

Kỳ

thật

việc Ngọc Phù quốc

một

lần đưa hai công chúa

đi

cầu thân cũng

không

phải là chuyện lạ, nhưng nực cười là ở chỗ, Ngọc Phù quốc quân mấy năm liên tiếp đều muốn đưa trưởng công chúa Mục Thư Du vào hậu cung Hòa Hi quốc, tiếc rằng Ngọc Phù quốc là quốc gia

nhỏ

ít được coi trọng, lúc nào cũng bị các quốc gia khác qua mặt, cho nên trưởng công chúa Mục Thư Du từ lúc cập kê đến nay

đã

mười chín tuổi vẫn

không

thể gả vào Hòa Hi quốc.

Mà lần này, Ngọc Phù quốc lại đồng thời đưa cả hai nàng công chúa vào Hòa Hi quốc. Thứ nữ Mục Thư Yến tại hội Thưởng Hoa được Hòa Hi quốc Hoàng hậu Hách thị nhìn trúng, nhưng trưởng tỷ còn chưa gả, muội muội làm sao có thể gả

đi

trước.

Trùng hợp Hòa Hi quốc lại truyền ra tin Thống Đức Đế Tần Thừa Thích muốn lập lại chính thất cho biểu thúc của mình là Khánh Quận vương, cho nên Ngọc Phù quốc vương liền gấp đến

không

thể chờ, hai tay dâng Đình Dương công chúa Mục Thư Du lên, dù sao mọi người cũng thấy tuổi tác của Mục Thư Du

đã

lớn,

không

thích hợp đưa vào hậu cung của Thống Đức đế Hòa Hi quốc nữa.

Đình Dương công chúa Mục Thư Du vốn là con

gái

của Chu Hoàng hậu quá cố, nay rơi vào kết cục như vậy

không

khỏi làm cho người cảm thấy đáng thương.

Mà Ngọc Phù quốc tổng cộng có ba công chúa con chính thất, ngoại trừ

một

công chúa tuổi còn

nhỏ, hai công chúa còn lại

một

được gả cho Thống Đức đế

một

được gả cho biểu thúc Bình Khánh vương Triệu Huy, chuyện này chắc cũng chỉ Ngọc Phù quốc quân mới nghĩ ra được!

Chính bởi những nguyên nhân này,

không

chỉ các quốc gia khác cười nhạo chế giễu, mà ngay cả hậu cung Hòa Hi quốc cũng đều chờ đợi hai vị công chúa này xuất

hiện

để nhìn xem.

Ngọc Phù là

một

nước

nhỏ, nịnh bợ cường quốc như Hòa Hi quốc là chuyện đương nhiên, nhưng đối xử với con

gái

của cố Hoàng hậu như thế cũng đủ làm người ta chỉ trích, huống chi ai chẳng biết biểu thúc của Thống Đức đế quanh năm ngao du khắp các nước, có mấy khi ở trong phủ. Nay Đình Dương công chúa của Ngọc Phù quốc gả vào, có thể được hợp phòng hay

không

cũng khó

nói, mang danh phận chính phi ngoài mặt nhưng bên trong

thật

sự

rất bi thảm.

Lúc này Mục Thư Du

đang

lười nhác ngồi ở trước cửa sổ cầm sách trong tay,

không

khỏi hồi tưởng lại trước đây mình làm thế nào xuyên đến

một

thời đại

không

biết tên.

Khi đó nàng mắc bệnh nan y, thường xuyên ngủ mê man nhưng ý thức lại rất thanh tỉnh. Chẳng ai ngờ rằng nàng nằm

trên

giường bệnh ba năm mà lại có thể nghe hết tất cả những người thân cận bên cạnh

nói

những lời ác ngôn độc ngữ thế nào.

Nàng vốn cho rằng bình thường nàng đối nhân xử thế cách khéo đưa đẩy, biết làm mọi việc thuận lợi suôn sẻ,

thì

ra là ở trong mắt người khác lại thất bại như vậy, trong lúc hấp hối nàng mới hiểu được chính mình trước kia xử

sự

phách lối làm cho bao nhiêu người chán ghét, mà trượng phu sống cùng mình năm năm cũng

không

chịu nổi tính tình của nàng.

Nàng mất hết ý chí mặc cho bóng đêm nhấn chìm,

không

ngờ rằng lúc tỉnh lại nàng

đã

thành Đình Dương công chúa Mục Thư Du tuổi còn bé

đã

mất mẹ, đối với chuyện kì diệu này nàng cũng

không

có tìm tòi nghiên cứu quá nhiều, nhưng lại hiểu rất



hài tử mất

đi

mẫu thân chỉ có thể tự mình bươn chải.

Với kinh nghiệm kiếp trước, nàng biết



làm người

không

thể quá phô trương, càng

không

thể quá cường thế. Sau khi tỉnh lại, nàng liền bắt đầu tìm cách sinh tồn trong hậu cung của Ngọc Phù quốc. Tân hậu Tưởng thị thấy nàng nhu thuận khôn khéo, cũng

không

làm khó nàng, cho nàng sống cẩm y ngọc thực kéo dài đến năm mười chín tuổi.

Trưởng công chúa mười chín tuổi vẫn chưa gả

đi, đây được xem như chuyện hệ trọng nhất của Ngọc Phù quốc, chỉ là chính nàng cũng

không

thèm để ý, áo cơm

không

lo còn có người hầu hạ, như vậy trải qua cả đời cũng

không

tồi.

Mục Thư Du mặc dù cũng nghĩ đến việc liên hôn chính trị sau này, chỉ là nàng tuyệt đối

không

thể tưởng được Ngọc Phù quốc vương cứ chấp nhất muốn đem con

gái

của mình gả cho Thống Đức đế, nếu

không

phải Sách Trân công chúa còn

nhỏ, sợ rằng cũng

sẽ

bị đưa

đi

cùng. Mà nàng là trưởng công chúa, lại

không

phải con ruột của Hoàng hậu đương nhiệm, tất nhiên là phải gả cho lão già gần năm mươi tuổi kia.

Nhưng đây cũng là chuyện nằm trong dự liệu, mặc dù nàng cũng là công chúa con của chính thất, nhưng đương kim Hoàng hậu lại

không

phải thân mẫu, nghe

nói

Thống Đức đế của Hòa Hi quốc tuổi trẻ chính trực, oai hùng phi phàm, phụ vương của nàng đương nhiên

sẽ

không

bỏ qua cơ hội nịnh bợ Thống Đức đế, vì biểu thúc Bình Khánh vương lập vương phi.

Hơn nữa chính nàng tuổi

đã

lớn, con

gái

lớn nếu chưa gả

đi, Thư Yến cũng

không

cách nào danh chính ngôn thuận gả cho Thống Đức đế, cho nên qua nhiều lần thương nghị, rốt cuộc có cục diện bị người đời nhạo báng như ngày hôm nay.

“Công chúa, người lại khó chịu sao?” Cung nữ Như Lan cho rằng Mục Thư Du lại đau tim.

Đau tim chỉ là cái cớ từ

nhỏ

Mục Thư Du dùng để

không

phải giao tế với nhiều người, bình thường thái y cũng chuẩn

không

ra bệnh tật gì, nên chỉ kê chút thuốc bổ, nàng đều thừa dịp

không

có ai vứt sạch, nhiều

một

chuyện

không

bằng bớt

một

chuyện, thanh tĩnh như vậy tốt hơn, như vậy cho dù có người muốn gây

sự

cũng

sẽ

không

tìm đến nàng.

“không

có.” Mục Thư Du nhàn nhạt đáp lại hai chữ.

“Công chúa đừng sợ, đến lúc đó chúng nô tỳ

sẽ

đi

cùng người, đến vương phủ ngài là chính phi, lại

không

có Thái phi (*) quản, có thể tự tại sống qua ngày.” Như Lan sợ chủ tử buồn bực sinh bệnh,

không

ngừng khuyên giải.

(*): Mẹ của Bình Khánh vương

Mục Thư Du vẫn nhàn nhạt

nói: “Tự tại là tốt rồi, lo gả cho ai làm gì.”

Như Lan thở dài: “Công chúa chính là vì tính tình quá lạnh lùng, làm cho người khác cảm thấy kinh sợ, lại

không

thèm để ý bất cứ gì, nếu người có thể cười nhiều hơn

thì

hậu cung ai có thể đẹp qua người chứ?”

“Dung mạo tuy quan trọng, nhưng có ích lợi gì, nhìn

một

thời gian dài

sẽ

thấy bình thường thôi.” Kiếp trước, nàng cũng rất xinh đẹp, rồi

thì

thế nào, tranh cường háo thắng làm cho mọi người chán ghét. Nên cả đời này nàng

không

tranh

không

đoạt, bình an sống qua ngày, chỉ là mỗi lần nghĩ tới bản thân vì bệnh nặng mà sảy thai, thần sắc nàng lại trở nên lãnh đạm.

“Cũng sắp đến giờ Nam Dương công chúa cũng hồi cung, lần này chắc là được Thống Đức đế nhìn trúng, nếu

không

sao đột nhiên Hòa Hi quốc lại nạp Nam Dương công chúa vào hậu cung.”

“Ngươi mau làm việc của ngươi

đi, Thư Yến kiều mị đáng

yêu, tính cách lại

không

giống như các



nương khác, tự nhiên xuất chúng, Thống Đức đế nhìn trúng cũng là hợp tình hợp lý.” Mục Thư Du

không

muốn nghe Như Lan càu nhàu nữa.

Thống Đức đế Tần Thừa Thích

thật

đúng là có

một

vị hiền thê,

nói

mở Thưởng Hoa hội cho oai chứ kỳ

thật

không

phải là vì trượng phu của mình chọn nữ nhân hay sao. Nàng

hiện

tại chỉ cầu nguyện vị Bình Khánh Vương gia kia chết già ở bên ngoài, vĩnh viễn

không

trở về vương phủ là tốt nhất.

“Công chúa, Nam Dương công chúa

đã

đến.” Như Lan cười tươi mời Mục Thư Yến vào.

“Sao nhanh vậy

đã

đến rồi,

đã

gặp phụ hoàng mẫu hậu chưa?” Mục Thư Du đối với muội muội cùng cha khác mẹ này rất có hảo cảm, Mục Thư Yến

không

chỉ xinh đẹp, tính cách phóng khoáng, mà lá gan cũng rất lớn, nàng

đã

từng đâm chết ba gã tù binh nước Nam Chích vì tội dám

nói

xấu nước mình.

“đã

gặp, muội cũng muốn gặp tỷ tỷ.” Mục Thư Yến ngồi bên cạnh Mục Thư Du, thưởng thức trà Như Lan đưa tới.

“Có gì muốn

nói

thì

nói

đi, muội

đã

gặp Thống Đức đế chưa?” Lời này mới vừa hỏi ra, Mục Thư Du chỉ thấy mặt Mục Thư Yến thoáng cái liền đỏ,

không

giấu được vẻ thẹn thùng của nữ nhân, dung mạo càng lộ vẻ diễm lệ.

“Gặp rồi, tỷ tỷ, muội kể cho tỷ nghe, ngày cuối cùng của hội Thưởng Hoa Hoàng thượng mới xuất

hiện, Hách Hoàng hậu còn cố ý đẩy muội lên phía trước, đến giờ muội cũng

không

nhớ được lúc ấy Hoàng thượng

đã

hỏi những gì, muội đáp những gì, chỉ nhớ



ngài ấy

nói

muội thẳng thắn đáng

yêu.”

Mục Thư Yến tuy xấu hổ nhưng vẫn

không

che dấu được ngọt ngào trong lòng, muốn có người chia sẻ niềm vui với mình.

Mục Thư Du cười khẽ: “Vậy trông

hắn

như thế nào, tỷ nghe người ta

nói

hắn

rất oai hùng.”

Mục Thư Yến cười càng ngọt ngào: “Tỷ tỷ, Hoàng thượng

thật

sự

rất tuấn tú, đối đãi với người khác cũng rất ôn hòa, muội… muội thực vui mừng có thể được làm phi tử của ngài.”

Nếu là

một

nam tử tuấn mỹ lại đa tình, hơn nữa lại có bối cảnh là quân vương cường đại, sao có thể

không

làm cho nữ nhân mê muội.

Chỉ là Hách Hoàng hậu mới là chính thê, những nữ nhân khác chẳng qua là thân phận thϊếp thất cao quý mà thôi.

Nữ tử

đang

trong tình

yêu

chớm nở này rốt cuộc có hiểu tương lai

sẽ

phải đối mặt với bao nhiêu nữ nhân đua nhau tranh sủng hay

không?

Trong lòng thở dài, nhưng ngoài mặt Mục Thư Du cũng chỉ có thể giả bộ mừng rỡ:

“Khó thấy được muội có thể gần gũi với ý trung nhân của mình, nhưng mà hậu cung Hòa Hi quốc

không

ngừng tranh sủng,

không

cẩn thận

sẽ

xảy ra tranh chấp, sau này muội phải chú ý nhiều hơn.Nước Nham Chích vẫn đối với Ngọc Phù chúng ta nhìn chằm chằm, tuyệt đối

không

thể lại dẫn đến những nước khác ngấp nghé. “

“Muội hiểu, tỷ tỷ. Chờ muội vào hậu cung Hòa Hi quốc, nhất định

sẽ

làm cho Hoàng thượng giúp đỡ chúng ta diệt trừ Nham Chích quốc lòng lang dạ thú, người Nham Chích đều là kẻ tàn bạo hung ác,

không

ngừng xâm phạm biên cương chúng ta, gϊếŧ con dân Ngọc Phù ta, muội nhất định phải báo thù này!

Nghe

nói

phụ vương gả tỷ cho Bình Khánh Vương gia của Hòa Hi quốc làm chính phi, chuyện này

thật



không

thể tốt hơn, đến lúc đó tỷ muội chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau ở trong cung, chỉ là nghe

nói

Bình Khánh Vương gia tuổi rất lớn, quanh năm lại

không

về vương phủ, tỷ tỷ phải làm sao bây giờ!”

Mục Thư Yến vốn mừng rỡ vì tỷ tỷ có thể cùng mình gả đến Hòa Hi quốc, chỉ là lại nghĩ tới Mục Thư Du

không

được gả cho lang quân như ý như mình,

không

khỏi lại thấy lo lắng.

“Tỷ

không

sao, Thư Yến

không

cần phải lo lắng, như muội

nói, chỉ cần có thể vì dân chúng Ngọc Phù quốc tạo phúc, có thể làm cho giang sơn thái bình lâu dài, tỷ thế nào cũng được, Nham Chích quốc xác thực là họa lớn trong lòng.”

“Tỷ tỷ, kỳ

thật

tỷ

không

cần đau thương vì những chuyện trước kia, khi đó tỷ còn

nhỏ,

không

hiểu mấu chốt

sự

việc, cũng

không

có gì đáng trách.” Mục Thư Yến khuyên nhủ.

Mục Thư Du lắc đầu: “Có

một

số việc

không

phải

nói

quên liền quên, về sau cũng đừng nhắc lại nữa,

nói

chuyện khác

đi.”

Hai tỷ muội tán gẫu nửa ngày, sau khi dùng xong bữa tối, Mục Thư Yến trực tiếp nghỉ ngơi tại nơi này.

Ngọc Phù quốc muốn xử lý nhanh hôn

sự

của hai vị công chúa, mà cả hai người đều

không

thể qua loa, lần này trong cung có thể

nói

là loay hoay người ngã ngựa đổ, bận rộn hơn hai tháng mới chuẩn bị được đại khái.

Lại qua hai tháng, hết thảy đều

đã

chuẩn bị thỏa đáng xong, Mục Thư Du được Hoàng hậu triệu kiến.

“Đình Dương tham kiến mẫu hậu.”

“Mau đứng lên, ngồi

đi. Hôm nay gọi con đến là muốn

nói

vài lời với con trước khi

đi. Con tuy

không

phải ruột thịt của bản cung, nhưng dù sao cũng là trưởng công chúa chính thống của Ngọc Phù quốc, ta đối đãi với con và Thư Yến, Sách Trân đều giống nhau. Chỉ có điều, hôn

sự

lần này

thật

sự

oan ức cho con, phụ vương con mặc dù

không

đành lòng, nhưng chỉ trách Ngọc Phù quốc chúng ta thế lực đơn bạc, mà Nam Chích quốc sớm muộn cũng khởi binh.Vì giang sơn và dân chúng Ngọc Phù quốc, Thư Du, con cần phải vô cùng nhẫn nại. Tính tình Thư Yến con cũng biết,

một

khi vào hậu cung Hòa Hi quốc, chưa biết có được sủng ái hay

không, sợ là

sẽ

bị người ta tính kế, đến lúc đó gây tai hoạ đắc tội với Thống Đức đế

không

phải là chuyện đùa. Con tính tình trầm ổn, suy nghĩ chu đáo, đến lúc đó nhất định phải săn sóc tốt cho muội muội.

Đại hôn xong,

trên

danh nghĩa con

sẽ

là trưởng bối của nó, Bình Khánh Vương gia lại là họ hàng gần của tiên đế Hòa Hi quốc, cũng coi như công thần, cho nên lời

nói

của con vẫn

sẽ

có trọng lượng nhất định, con nên lợi dụng tốt thân phận này, tỷ muội các con bình an bản cung cũng yên lòng.”

Mục Thư Du tất nhiên biết Hoàng hậu là lo lắng cho con

gái

mình, vì vậy quỳ xuống đáp: “Đình Dương biết rồi, xin mẫu hậu yên tâm.”

Hoàng hậu Tưởng thị yên lặng

một

hồi đột nhiên rơi nước mắt: “Thư Du, Thụy Húc còn

nhỏ, nhưng dù sao cũng là đệ đệ con, những hoàng tử khác

đã

trưởng thành,

không

khỏi có tâm ý riêng, tương lai Sách Trân và Thụy Húc chỉ có thể dựa vào trưởng tỷ là con.”

Mục Thư Du biết



Tưởng thị

đang

lo lắng cho địa vị thái tử của con trai ruột, ngẫm lại mười mấy năm qua Tưởng thị đối với mình quả

thật

không

tệ, Thụy Húc cũng là

một

hài tử đáng

yêu, rất thân thiết với nàng. Nếu có thể chiếu cố, nàng

sẽ

cố gắng hết sức, chỉ sợ là đến lúc đó chính mình cũng chỉ là

một

quả phụ vương phi bù nhìn mà thôi.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng để cho Tưởng thị yên tâm nàng vẫn an ủi

một

hồi mới rời

đi.

Đến lúc chính thức lên đường, lại tránh

không

được

một

hồi khóc lóc ly biệt.

Mặc dù Mục Thư Du

không

có gì để lưu luyến, nhưng dù gì đây cũng là nơi nàng

đã

ở hơn mười năm,

không

khỏi cũng có chút thương cảm, đồng thời đối với vận mệnh phía trước cũng cảm thấy hoang mang phần nào.

Lộ trình từ Ngọc Phù quốc đến Hòa Hi quốc mặc dù

không

xa, nhưng đại đội nhân mã cũng

đi

gần nửa tháng mới tới, Hòa Hi quốc phái người đến tiếp đón và khoản đãi, an bài chỗ ở. Sau đó Mục Thư Yến được cung nhân đưa

đi, qua hơn

một

tháng lại nghe được tin Mục Thư Yến được phong làm Ngọc Sung hoa, cấp bậc này cũng

không

quá cao, mà Ngọc Phù quốc chỉ là nước

nhỏ, có thể được phong

đã

không

tệ, huống chi chỉ cần được sủng ái, được gia phong thêm chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Nhưng Mục Thư Du ở đây lại

không

được thuận lợi, Thống Đức đế đặc biệt an bài đại hôn ở Bình Khánh vương phủ, còn mấy lần phái người

đi

tìm, nhưng Bình Khánh Vương gia lại nhất quyết

không

về. Lại

không

thể bỏ qua giờ lành ngày tốt, bởi vậy Mục Thư Du chỉ có thể

một

thân

một

mình làm hết các nghi thức, từ đó thành Bình Khánh vương phi, cùng gia quyến của Bình Khánh vương phủ ở tạm tại Ngu thành.

Mục Thư Du mất hơn nửa tháng mới hiểu hết các mối quan hệ của vương phủ, tại đây mặc dù

không

có phụ mẫu để hiếu kính hầu hạ, nhưng Bình Khánh vương lại có

một

di mẫu là Trần thị được phụng dưỡng trong phủ.

Đây là người duy nhất có vai vế cao hơn Mục Thư Du. Có rất nhiều những trắc phi, thϊếp thất

không

có danh phận, lại còn có hơn mười vị vương tử quận chúa con của Vương gia.

Cái phủ này cũng là quá náo nhiệt.

Cũng may Mục Thư Du

không

muốn quản chuyện trong phủ, cho nên trừ khi trong vương phủ có chuyện cần nàng phải ra mặt đúng theo quy tắc của vương phủ, tất cả những cái khác đều do Trần thị quyết định.

Sau

một

thời gian, mọi người thấy nàng

không

có gì khác biệt, cũng

không

lập ra quy tắc mới gì, trong phủ có vương phi hay

không

có vương phi cũng

không

khác biệt lắm liền cảm thấy yên lòng, nửa năm tiếp theo trôi qua bình an vô

sự.

Bên này Mục Thư Du cũng cảm thấy vừa ý, nếu có thể như vậy trôi qua cả đời

thì

thật

tốt.

Trần thị rất tôn trọng nàng, hơn nữa thân phận của nàng vốn cao quý, người khác thấy nàng đều phải hành lễ, chưa kể

không

có người quản, cuộc sống của nàng

thật

sự

rất tự tại.

“Vương phi, vương phi.” Như Lan đứng ở ngoài trướng

nhẹ

nhàng gọi hai tiếng.

Mục Thư Du đọc sách mệt mỏi

đang

nằm nghỉ ngơi, nàng dẫn theo vài cung nữ thân cận đến Hòa Hi quốc.

Mục Thư Du miễn cưỡng hỏi: “Chuyện gì?”

“Vương phi, xảy ra chuyện lớn, nô tỳ vừa nghe có người nghị luận,

nói

là Bình Khánh Vương gia hình như

đã

trở về!”