Chương 1: Giao dịch (1)

Mọi người hãy ấn Đề Cử gửi Ánh Kim (được tặng khi nạp vàng) ở cuối chương nếu thấy truyện hay nhé.

Chương 1: Một cuộc giao dịch (1)

Trong phòng ngủ của một căn biệt thự sang trọng ở thành phố Z, một cảnh tượng khiến người khác phải đỏ mặt đang được thực hiện. Tiếng thở dốc đầy ma mị vang lên hết đợt này đến đợt khác, quần áo nam nữ bị trộn chung và vương vãi khắp trên sàn, cửa ra vào. Hai má Trần Chi đỏ bừng, cô cắn chặt môi, khẽ mở đôi mắt mơ màng cùng với sự đau đớn. Trong mắt cũng như trong tâm trí cô bây giờ bị bao phủ bởi một màng sương trắng, còn có một tia đau lòng, không rõ ràng và không thể tiêu trừ. Cảm giác như có một cái gai đang cắm sâu xuống trong lòng cô, chỉ cần chạm nhẹ vào một chút cũng sẽ cảm thấy đau, nhưng cô đã chôn chặt nó để không làm trái tim cô đau.

Trước mặt cô bây giờ là bộ ngực cường tráng đang nhấp nhô của một người đàn ông, làn da màu lúa mì, cơ ngực cường tráng, lúc này tràn ngập sự thú tính. Anh có một khuôn mặt điển trai, mọi đường nét đều như một kiệt tác hoàn hảo của một nhà điêu khắc, dù là một phụ nữ như cô nhìn thấy cũng sẽ bị rung động. Giờ phút này, khuôn mặt của hắn đang bị du͙© vọиɠ chi phối, bị dụ dỗ, giống như một loại độc dược xinh đẹp, dáng vẻ yêu kiều, nhưng lại có thể gϊếŧ chết người. Cảm nhận được ánh mắt của Trần Chi, Tư Dạ từ từ mở mắt, lộ ra một đôi mắt đen và sâu.

Đôi mắt sáng hơn cả vì sao trong đêm đen, sắc bén và sâu thẳm, nhìn thoáng qua khó mà có thể nhìn thấy đáy. Ánh mắt của anh lạnh lạnh như băng, không có chút mê muội, khi làm loại chuyện này mà vẫn giữ được đầu óc tỉnh táo. "Đây là phản ứng của cô sao? Vừa khéo léo nhưng cũng cứng nhắc! Không ai ép cô ở đây cả, nếu cô không vui, cô có thể rời đi ngay bây giờ!".

Ngôn ngữ lãnh đạm của người đàn ông giống như vũ khí sắc bén, có thể dễ dàng cào xé lòng người. Trần Chi xấu hổ quay đầu lại, cô thực sự không muốn, nhưng cô không thể làm khác được. Cô đã đến bước này, không còn đường lùi nữa thời điểm này, nếu không chịu đựng cô ấy sẽ không có gì sau đêm nay. Hơn nữa, cô còn chưa lấy được tiền nên càng không thể lùi bước. Anh nói cô là người cứng nhắc, cô phải thay đổi bộ dạng thờ ơ của mình để hợp tác với anh hơn, làm ơn ~ hãy làm vui lòng anh, làm cho anh cảm thấy hưng phấn.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Trần Chi quyết định nâng đôi chân thon dài trắng nõn của cô lên rồi từ từ quấn lấy eo anh, tư thế vừa ma mị vừa xấu hổ. Cô bắt gặp ánh mắt anh, dưới cái nhìn sâu thẳm của người đàn ông này, cô từ từ đưa tay lên, móc vào cổ anh và đặt lên môi anh một nụ hôn. Động tác của cô quả thực rất run, nhưng cũng đầy cám dỗ. . . . . Hành động e thẹn và dịu dàng này đã kích động đến trái tim của Tư Dạ.

Anh dường như đã bị kí©h thí©ɧ rất nhiều, trên mặt hiện lên một tia tức giận, động tác càng thêm dữ tợn, tiết tấu rõ ràng không thể khống chế được, ngay cả chiếc giường kiểu châu Âu sang trọng và kiên cố cũng phát ra tiếng "kẽo kẹt, kẽo kẹt". Trần Chi cắn chặt môi, đôi môi ban đầu có một màu đỏ tươi bây giờ đã mất đi sắc đỏ đó.