Chương 13: Tư thế như này rất thân mật (1)

Chương 13: Tư thế như này rất thân mật (1)

Ở tạm trong bệnh viện cả đêm, sáng ngày hôm sau cô chăm sóc mẹ ăn cơm xong mới trở lại căn nhà có một phòng khách hai phòng ngủ.

Cô nhẩm tính ra tất cả số tiền, tổng cộng có bốn trăm năm mươi bảy nghìn tệ, thay tim cần năm trăm nghìn tệ, vẫn thiếu bốn mươi nghìn tệ. Chỉ cần cô tiếp tục cố gắng làm thêm mấy tháng thì vẫn có thể kiếm được.

Thật ra, ngày thường cô kiếm được rất nhiều tiền, một tháng ít ra cũng phải hơn mười nghìn tệ, nhưng mỗi tháng mẹ cô tốn cũng phải mười nghìn tệ tiền thuốc, nên sau bao nhiêu năm, cô vẫn không có tiền tiết kiệm.

Chỉ cần mẹ thay tim, thì sau này mẹ không cần uống thuốc mỗi ngày nữa. Như vậy thì cô liền có thể từ từ tích góp tiền, cuộc sống nhất định sẽ không mệt mỏi giống như trước kia nữa.

Nghĩ đến cuộc sống tương lai tốt đẹp, Trần Chi lập tức tràn ngập ý chí chiến đấu.

Rửa mặt thay một bộ quần áo xong, cô làm đồ ăn ngon đưa tới bệnh viện. Trong lúc mẹ cô ăn cơm, cô lặng lẽ đi hỏi bác sĩ một chút.

“Ông nói cái gì? Một triệu?”Trần Chi khó có thể tin mà mở to hai mắt.

Bác sĩ gật đầu, “Đúng vậy, thay tim là phẫu thuật lớn, tất cả chi phí tăng lên đến một triệu.”

“Không phải năm trăm nghìn sao?”

“Đó là chi phí trước kia, đã cách hai ba năm, giá cả khẳng định sẽ thay đổi.”

“Bác sĩ, một triệu…… quá nhiều.”

“Hết cách, đây là quy định của bệnh viện. Hơn nữa, cho dù có một triệu, thì cũng không nhất định có thể thay tim, đầu tiên phải có người chịu hiến cho mới được.”

Lời của bác sĩ lại đánh Trần Chi rơi vào địa ngục lần nữa.

Cô cho rằng chỉ cần mình tiếp tục nỗ lực thêm mấy tháng là có thể khiến mẹ khôi phục sức khỏe. Hóa ra, cô mơ mộng xa vời đến vậy, xa đến mức không thể với tới……

Trở lại phòng bệnh, mẹ Trần thấy cô, cười hỏi: “Vừa đi đâu vậy?”

“Đi WC.”Trần Chi không có việc gì mà cười cho qua.

“Mẹ, gần đây có lẽ công việc của con hơi bận rộn, chỉ sợ không thể chăm sóc mẹ thường xuyên. Nếu mẹ có việc gì thì nói với dì, muốn ăn gì cũng nói cho dì biết, con sẽ đưa cho dì thêm một ít tiền, nhờ dì ấy chăm sóc cho mẹ thật tốt”.

"Tiểu Chi, thật ra con không cần vất vả làm việc đâu. Dù có uống bao nhiêu thuốc, bệnh của mẹ cũng không thể chữa khỏi được. Cứ để nó như vậy đi."

"Mẹ, sao mẹ có thể nói những lời như vậy? Cũng không phải con không đủ khả năng nuôi mẹ. Tuy công việc có vất vả hơn một chút nhưng mẹ có thể thấy sức khỏe của con rất tốt, công việc vất vả một chút cũng đáng. Thật ra, công việc của con cũng đã coi như rất dễ dàng rồi."

“Cũng không nên khiến mình quá mệt, phải chú ý nghỉ ngơi biết không?”