Chương 2: Giao dịch (2)

Chương 2: Một cuộc giao dịch (2)

Trần Chi cắn chặt môi, đôi môi ban đầu có một màu đỏ tươi bây giờ đã mất đi sắc đỏ đó. Cô đã cố gắng hết sức để bản thân không bị chìm đắm vào niềm đam mê du͙© vọиɠ này, nhưng cơ thể lại phản bội trái tim cô, vừa nổi vừa chìm, cô cảm thấy mình giống như một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, trôi dạt, luôn có khả năng bị nước biển nuốt chửng. Trần Chi hoảng hốt và sợ hãi.

Cô nỗ lực làm bản thân mình nhớ lại hình ảnh của mẹ cô, nghĩ đến việc mẹ đang bệnh nặng, lòng cô trở nên kiên định. Không có đáng sợ bằng việc mất đi người mẹ đã chăm sóc và bên cạnh mình những lúc khó khăn. Cô phải mạnh mẽ, phải vượt qua rào cản tâm lý, phải đi tiếp mà không quay đầu nhìn lại! Đêm nay ngày càng trầm xuống, thế giới càng yên lặng, không biết đến bao giờ tình cảm mãnh liệt này mới kết thúc.

Khi người đàn ông trên người cô rời đi, Trần Chi cảm thấy run lên vì lạnh. Mệt mỏi nhắm mắt lại, cô vô thức dùng hai tay kéo chăn bông quấn quanh người, vùi đầu vào gối, toàn thân cuộn tròn như một con thú nhỏ bị thương rồi ngủ thϊếp đi. Tư Dạ bước ra từ phòng tắm và nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, trong đôi mắt đen láy của anh hiện lên một tia khinh thường và lạnh lùng.

Mới có như thế mà cô đã không chịu được sao? Sự tra tấn vẫn sẽ đến, anh sẽ cho cô biết thế nào mới gọi là sống trong địa ngục trần gian. Sự trả thù chỉ mới bắt đầu mà thôi!

---------------

Lại lần nữa mở mắt ra, đã là mười một giờ sáng. Người đàn ông đêm qua đã rời khỏi biệt thự từ sớm, anh tuy cả đêm qua không ngủ nhưng tinh thần và thể chất dường như vẫn còn rất tốt. Cắn răng để ngồi dậy, Trần Chi cảm thấy hai chân của cô không còn là của cô, nó vừa đau vừa mềm, không thể nào dùng sức được. Nhìn những vết bầm tím khắp người, cô không khỏi thở dốc vì kinh ngạc. Nước mắt cô gần như trào ra, khi nhìn thấy tấm chi phiếu nửa triệu trên tủ đầu giường, cô lại cố nén nước mắt.

“Trần Chi, đừng khóc! Đây là con đường do chính mày lựa chọn, mày không có tư cách để khóc! Dù sao thì sự việc này cũng đã xảy ra, mày hãy coi nó như là một cơn ác mộng đi. Giờ đây cô đã tỉnh mộng, mọi chuyện đều đã qua, mày nên quên đi mọi chuyện đêm qua và tiếp tục đối mặt với cuộc sống của chính mình.” Để giảm bớt cảm giác đau khổ, cô chỉ có thể liều mạng tự an ủi mình, chỉ có như vậy, trong lòng cô mới cảm thấy tốt hơn.

Vất vả lắm cô mới có thể đứng dậy, Trần Chi lại bị ngã trên ga trải giường. Tấm ga trải giường màu trắng, có chút đỏ tươi tràn ra, là vật chứng về sự phản bội của thân thể đối với cô đêm qua. Trần Chi cảm thấy nhói ở ngực, cô hoảng sợ quay đầu đi, vội vàng tắm rửa rồi mặc quần áo bước xuống lầu, cô muốn rời đi khỏi nơi này, nói làm cho cô không thở nổi.

Cô vừa bước xuống lầu, đang định cúi đầu rời khỏi biệt thự, dì Chu đột nhiên tiến lên ngăn cản cô, nói một cách máy móc: "Cô Trần, cậu chủ đã ra lệnh cho cô hôm nay sẽ ở lại đây, lát nữa sẽ có người mang hành lý của cô tới đây.”

Trần Chi kinh ngạc mở to hai mắt: “Vì cái gì? Tôi không muốn dọn đến đây! ". Không phải cô chỉ ở cùng anh một đêm thôi sao? Tư Dạ chẳng lẽ đã hối hận? Vẻ mặt dì Chu nhàn nhạt: “Đây là mệnh lệnh của cậu chủ, cô có bất cứ thắc mắc gì thì hãy nói trực tiếp với cậu chủ.”

“Không cần, dù sao tôi cũng sẽ không dọn vào.”Trần Chi nói xong liền quay người rời đi ra khỏi căn biệt thự này. Vâng, cô sẽ chỉ ở lại một đêm, bây giờ sau khi thỏa thuận đã kết thúc, cô sẽ không ở lại.