Chương 20: Coi trọng người đàn ông khác? (4)

Chương 20: Coi trọng người đàn ông khác? (4)

Cuối cùng, phía trước xuất hiện ánh sáng, hai tên tay chân mặc đồ màu đen, đứng ở hai bên cửa, nhìn thấy anh đi đến, cung kính chào anh.

“Chào đại thiếu gia!”

Còn chưa tiến vào đã nghe thấy những âm thanh ầm ĩ bên trong.

Trần Chi từ cửa nhìn thấy bên trong có rất nhiều dân cờ bạc tụ tập, cô sợ đến lùi lại một bước. Tư Dạ nắm lấy tay cô, không cho cô chạy trốn.

“Tôi không muốn vào!”

“Không do cô quyết định!”Người đàn ông vô tình tàn nhẫn, túm lấy cô kéo vào bên trong, hơi khói mù mịt bên trong khiến Trần Chi lại muốn nôn ra.

Đây là một sòng bạc ngầm siêu lớn, rất nhiều người vây quanh một chiếc bàn, hoặc là chơi mạt chược, hoặc là chơi bài, hoặc là chơi xúc xắc…

Dù là loại nào thì âm thanh ồn ào náo nhiệt dội đến hết đợt này đến đợt khác.

“Đại thiếu gia, anh đến rồi. Có cần gì không?”Người phụ trách của sòng bạc đi đến, cúi đầu khom lưng chào anh.

Xem ra, Tư Dạ thường xuyên đến đây chơi.

Trần Chi biết bản thân mình không thể đi ra ngoài, lúc này chỉ có thể đi theo Tư Dạ, tùy cơ ứng biến.

“Cho tôi một phòng.”

“Được, mời anh bên này.”

Người phụ trách dẫn đường ở phía trước, Tư Dạ túm lấy Trần Chi đi theo sau.

Lúc cúi đầu đi qua một đám đang chơi cờ bạc, Trần Chi có thể cảm nhận được bọn họ nhìn cô với ánh mắt nóng hừng hực. Dường như muốn ăn tươi nuốt sống cô…

Thật khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm.

Nơi này rất nguy hiểm, cô đột nhiên có chút hiểu ra mục đích mà Tư Dạ đưa cô đến đây.

Là muốn giáo huấn cô sao?

Trần Chi cắn chặt môi, cố gắng khắc chế nỗi sợ hãi trong lòng.

Đừng sợ, chỉ là một sòng bạc ngầm thôi, cũng đâu phải là 18 tầng địa ngục, không có gì phải sợ cả, đừng sợ…

Trong lòng cô không ngừng an ủi bản thân mình.

Nhưng lại không biết, chỗ này tuy rằng toàn bộ là người, nhưng thật sự rất giống như địa ngục nhân gian.

“A……..”Không biết là ai đã phát ra một tiếng hét thê thảm, âm thanh thê lương, làm cho Trần Chi hoảng sợ.

Những người khác lại vẫn chơi theo cách của họ, căn bản không có ai chú ý đến người nào đã phát ra âm thanh đó.

Đối với ánh mắt sợ hãi của Trần Chi, Tư Dạ nhếch miệng hứng thú, mở miệng hỏi người phụ trách trước mặt: “Có chuyện gì vậy?”

Anh đương nhiên biết chuyện gì xảy ra, anh cố ý hỏi là muốn Trần Chi nghe thấy câu trả lời.

“Thưa đại thiếu gia, có người cá cược nhưng không trả được tiền, bị chặt một bàn tay.”

Cơ thể Trần Chi run rẩy. Nơi này rốt cuộc là chỗ nào vậy? Quá tàn nhẫn.

Nhìn thấy sự sợ hãi của cô, trong mắt Tư Dạ hiện lên một tia hài lòng.