Chương 27: Đoàn tụ với An Dĩ Thần (3)

Trác Dịch liếc mắt nhìn những người có mặt, cảm thán nói: “Đặc biệt là phụ nữ, ánh mắt của họ đều hướng vào anh.”. Mỗi lần đi chúng với anh, anh ta đều chỉ có thể làm nền. Nhưng Trác Dịch không hề chán nản, bởi vì anh ta sinh ra đã có khuôn mặt baby dễ thương, cho dù muốn so sánh với Tư Dạ cũng không được. Tư Dạ bỏ ngoài tai lời nói của anh ta và đi thẳng đến chỗ bà An. Nhà họ An là một trong những gia đình có tiếng ở thành phố Z, đã có hôn nhân chính trị và hôn nhân thương mại, có thể nói nhà họ An vừa có quyền lực và tiền bạc.

Vì vậy, bữa tiệc sinh nhật của bà An, anh không thể bỏ lỡ. “Này, anh lại bơ tôi rồi.”Trác Dịch buồn bực bĩu môi, vừa lúc nhìn thấy Trần Chi đang chơi đàn ở phía đằng xa. Như nhìn thấy một tin tức lớn, anh ta chạy về phía Tư Dạ đang nói chuyện phiếm với bà An: “Dạ, nhìn xem kia là ai.”. Nhìn theo hướng của Trác Dịch liền nhìn thấy Trần Chi.

Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, anh có hơi sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra vẻ vui mừng vô cùng. “An Dĩ Thần, anh đi đâu vậy?”Không quan tâm đến câu hỏi của Lưu Tư Nha, An Dĩ Thần lao đến trước mặt Trần Chi trước cả Tư Dạ.

“Tiểu Chi … Là em sao?”Tiếng đàn piano đột ngột dừng lại, Trần Chi khẽ run tay, ngẩng đầu không dám tin, liền bắt gặp đôi mắt dịu dàng kia. An Dĩ Thần trước mặt đây đúng như những gì cô nhớ, người cao lớn, nét đẹp lạ thường. Chỉ là hơi khác trước, ngày càng cao và mạnh mẽ hơn, trên gương mặt có nét quyến rũ trưởng thành, không còn vẻ u sầu, đa sầu đa cảm như hồi đó nữa.

Giờ đây anh ấy đã trở thành một người đàn ông thực thụ, một người đàn ông trưởng thành và ngày càng quyến rũ. Tương tự, Trần Chi giờ đã trở nên khác trong mắt An Dĩ Thần. Cô ấy xinh đẹp hơn trước, dáng người trưởng thành, toát ra vẻ quyến rũ của một nữ nhân không thể lường trước được. Hai người họ nhìn nhau chăm chú không chớp mắt, hoàn toàn không để ý đến xung quanh, mọi người tại đại sảnh đều nhìn họ với con mắt tò mò.

Trác Dịch lén liếc nhìn khuôn mặt của Tư Dạ, wow, khuôn mặt anh tối sầm lại. Anh ta vội vàng thu lại ánh mắt và lùi lại một cách nhẹ nhàng. Tư Dạ đã tức giận rồi, lúc này tốt hơn hết nên tránh xa anh ra để bảo toàn tính mạng.

“Tiểu Chi, thật sự là em!”An Dĩ Thần định thần lại, bước tới nắm lấy tay Trần Chi với nụ cười đầy phấn khích hiện lên trên mặt. Cô gái mất liên lạc với anh ấy suốt 5 năm, cuối cùng anh ấy cũng tìm được cô. “An Dĩ Thần, anh thực sự là Dĩ Thần? .”Trần Chi cười đứng lên, trong lòng có chút ngập tràn sự vui mừng.