Chương 29: Tôi nên trừng phạt cô như thế nào (1)

Trần Chi hiểu tại sao An Dĩ Thần lại giải thích như vậy, anh ấy không muốn làm cô khó xử, không muốn Tư Dạ hiểu lầm cô. Anh ấy nghĩ cô thật lòng khi ở bên Tư Dạ. Trần Chi muốn giải thích tất cả chuyện này với anh ấy, nhưng cô không thể mở miệng nói.

Giải thích cái gì? Nói rằng cô và Tư Dạ bên nhau nhưng không có tình yêu, cô được anh bao nuôi? Hay nói người trong lòng cô thích là. . . . . . . Thật vô nghĩa, giờ cô càng ngày càng xa cách anh ấy, bây giờ cơ hội quay đầu cũng không có.

“An Dĩ Thần.”Lúc này, Lưu Tư Nha chạy về phía trước và nắm lấy cánh tay của An Dĩ Thần. Không nhìn thấy Tư Dạ và Trần Chi, Nha Nha mỉm cười với anh ấy: “Bà đang gọi cho anh đấy, chúng ta đến đó trước, sau đó sẽ đến chào khách sau.”

Giọng điệu của cô ta có chút giống giọng của một bà chủ. Trần Chi nhanh chóng liếc nhìn Lưu Tư Nha, không dám để mắt đến họ quá lâu. Hóa ra anh ấy cũng có người phụ nữ của riêng mình, họ thật sự không còn cơ hội…

“Hai người, chúng tôi xin phép rời khỏi đây trước.”An Dĩ Thần cười dịu dàng với họ, rồi đưa Lưu Tư Nha đến chỗ bà An. Chỉ tại lúc này anh ấy quay người lại, ánh mắt như vô tình lướt ngang qua Trần Chí. Lần gặp lại này, cô không ngờ lại gặp nhau theo cách này. Bên cạnh cô lại có một người đàn ông khác, và một người phụ nữ khác bên cạnh anh ấy. Khóe miệng Trần Chi xuất hiện một nụ cười gượng gạo, còn chưa kịp đau lòng, cô đột nhiên cảm thấy đau ở cổ tay, Tư Dạ gần như thô lỗ kéo cô nhanh chóng ra khỏi đại sảnh.

Trần Chi lảo đảo đi theo phía sau, suýt chút nữa ngã xuống. Cô biết rằng Tư Dạ đang tức giận, biết rằng hậu quả của sự tức giận đó sẽ rất nghiêm trọng. Trần Chi chỉ có thể im lặng đi theo anh, chờ đợi cơn bão sắp tới. Khi ra tới ô tô, Tư Dạ ép cô vào trong xe, anh cũng theo sau đó, đè chặt cơ thể nhỏ nhắn của cô vào lưng ghế. Chiếc xe nhỏ trở nên chật chội hơn vì sự chen chúc của hai người.

“Trần Chi, tôi thật sự đã đánh giá thấp cô. Hóa ra người đàn ông cô thích là An Dĩ Thần. Mắt mắt của cô không tồi, biết leo lên bám lấy người đàn ông có quyền có thế.”Đôi môi mỏng áp sát lên má cô nói những lời châm chọc và lạnh lùng.

Đây đã là lần thứ hai, người phụ nữ này khiến anh cảm thấy thất vọng. Lần nào cũng là vì những người đàn ông khác, khiến anh cảm thấy rất khó chịu! Trần Chi cứng đờ, không dám nhìn thẳng vào vẻ mặt của anh lúc này.

“Chúng tôi chỉ là bạn học cấp 3.”

“Ohh, tôi biết rồi, tình yêu thời cấp ba là thuần khiết nhất. Gặp lại em sau 5 năm, e rằng tình cảm trong lòng sẽ càng mãnh liệt.”