Chương 30: Tôi nên trừng phạt cô như thế nào (2)

“Ohh, tôi biết rồi, tình yêu thời cấp ba là thuần khiết nhất. Gặp lại em sau 5 năm, e rằng tình cảm trong lòng sẽ càng mãnh liệt.”. Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông này tràn đầy sự giễu cợt, ánh mắt nghiêm nghị, và không có sự ấm áp trong mắt anh.

Trần Chi bị anh nói trúng tim đen, con người đột nhiên co rút lại, dù chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi như Tư Dạ đều có thể nhìn rõ. Anh túm lấy tóc cô, bắt cô quay đầu lại, hai người mặt đối mặt với nhau. Tay còn lại của Tư Dạ thì vuốt ve phần eo của cô, dùng sức xoa nắn, Trần Chi hơi nhíu mày lại vì đau.

“Thật đáng tiếc, vỗn dĩ cô và anh ta có thể hàn gắn lại những mối quan hệ cũ. Nhưng sẽ không bao giờ có cơ hội nữa, bởi vì cô đã là người phụ nữ của Dạ tôi, một người phụ nữ bẩn thỉu đến với tôi chỉ vì tiền. Cô nói thử xem, nếu anh ta biết cô trèo lên giường tôi chỉ vì tiền, anh ta sẽ nghĩ thế nào về cô? "

Đây là điều Trần Chi sợ hãi nhất. Cô biết mình thật sự rất bẩn, nhưng cô không muốn An Dĩ Thần nhìn thấy bộ dạng dơ bẩn này của cô. Trước ánh mắt lạnh lùng của ông chủ Dạ, Trần Chi cố tỏ ra cực kỳ bình tĩnh: “Tôi và anh ta không có bất kỳ mối quan hệ bất chính nào, anh không cần phải đoán mò!”.

Người đàn ông rõ ràng là không tin: “Phải không? Nếu không có bất cứ quan hệ nào, tại sao anh ta lại dùng ánh mắt nóng rực đó nhìn cô? Tại sao cô lại không chớp mắt mà nhìn anh ta?

Có sao? Đôi mắt An Dĩ Thần vừa rồi nóng lên khi nhìn thấy cô? Trong lòng Trần Chi có chút vui sướиɠ, nhưng vẻ mặt của cô vẫn không biểu lộ sự thay đổi.

“Cậu Tư, tôi nghĩ anh chắc là hoa mắt rồi. Anh ấy đã có bạn gái, anh cũng vừa nhìn thấy. Làm sao có thể nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy trước mặt bạn gái được chứ.”Người đàn ông cười nhẹ, hai tay anh đã dọc theo eo cô đi vào tới ngực của cô. Nhưng Trần Chi lại không dám cử động chút nào, để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Cô không ngừng tự nhủ trong lòng, hãy kiên nhẫn, một tháng sau, cô sẽ được tự do. “Thật mạnh miệng đấy, cô vừa nãy ở đại sảnh lộ ra ánh mắt si mê đối với người đàn ông đó, làm cho tôi phải mang tiếng, tôi nên trừng phạt cô thế nào?"

Vừa nói, anh vừa dùng lực bóp chặt, Trần Chi đau đến sắc mặt trắng bệch. Sau đó là một cơn đau nhói ở cổ, Tư Dạ cắn lấy làn da trắng nõn và mềm mại của cô, qua qua lại lại, trên cổ trắng nõn chẳng mấy chốc đã xuất hiện những vết bầm đỏ.

Cổ áo của cô bị kéo thấp xuống, Tư Dạ cắn từ vùng cổ xuống tới trước ngực cô. Cửa xe chưa đóng, một luồng gió mát từ bên ngoài thổi vào, đầu óc Trần Chi bỗng trở nên tỉnh táo hơn. Cô cố gắng vùng vẫy vài cái, chỉ đổi lại sự đàn áp quyết liệt của người đàn ông.