Chương 43: Những lời nói khó nghe của Tư Dạ (3)

Người đàn ông này càng nói càng khó nghe, thực sự rất khó nghe. Trần Chi tức giận đến mức mặt đỏ bừng, cô hất tay anh ra, ánh mắt lạnh lùng: “Xin anh hãy tôn trọng ! Anh không có tư cách nói xấu mẹ tôi!". Ánh mắt nguy hiểm của Tư Dạ nheo lại, như thể anh còn tức giận hơn cả Trần Chi.

“Tôi nói sai sao? Cô vì tiền mà leo lên giường của tôi, mẹ cô nhất định không tốt hơn bao nhiêu!"

“Anh thật không biết xấu hổ!”Trần Chi giơ tay lên, liền tát vào mặt anh một cái. Nhưng lại người đàn ông này bắt lấy tay cô, khóe miệng anh ta lộ ra một đường cong: “Đừng cố tỏ ra cô là một người phụ nữ thuần khiết, và đừng quên thân phận hiện tại của cô!". Gạt tay Trần Chi ra, anh đột nhiên đứng dậy đóng sầm cửa đi ra ngoài. Trần Chi giận đến mức run người, đôi mắt của cô không thể không đỏ bừng, cô cố gắng hít thật sâu để ngăn không cho nước mắt chảy ra.

Không sao, loại chuyện bất bình này căn bản chẳng là gì cả, những chuyện kiểu này cô đều đã gặp qua, và nó sẽ không thể làm cô buồn chút. Trần Chi cứ tự an ủi mình, một lúc sau cô không còn buồn nữa, cũng không có tâm trạng đọc tạp chí nữa, đành phải nằm xuống ngủ một giấc. Tư Dạ không trở lại, đúng lúc cô cũng không thấy anh đâu.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Ngày hôm sau, Trần Chi dậy sớm đến bệnh viện đón mẹ xuất viện. Về đến nhà, mẹ Trần nở một nụ cười đầy hài lòng trên khuôn mặt. “Về nhà vẫn là tốt nhất.”Bà ngồi trên chiếc ghế sô pha cũ, đưa tay sờ sờ vào nó và bàn cà phê, vẻ mặt đầy hoài niệm. “Mẹ, uống một cốc nước đi.”Trần Chi rót cho bà một cốc nước ấm. Mẹ Trần nhấp một ngụm, liếc nhìn dì Từ đang bận rộn trong bếp, khẽ hỏi Trần Chi: “Tại sao lại thuê giúp việc?"

“Không phải con đã nói rồi sao? Con mời đến để chăm sóc cho mẹ.”Trần Chi ngồi xuống bên cạnh, choàng tay qua vai bà. “Mẹ có thể tự chăm sóc mình, đâu cần tới giúp việc. Hơn nữa con cũng ở nhà, cho dù mẹ có việc gì, con cũng sẽ ở đó không phải sao?"

Ánh Trần Chi hơi xám lại, nở một nụ cười, nói: "Mẹ, có chuyện con chưa nói với mẹ. Con đã tìm được công việc cố định, tối nào con cũng sẽ đến khách sạn Kim Đế chơi đàn. Con sẽ làm ở đó đến một hai giờ sáng. Khách sạn Kim Đế lại cách xa nhà mình, không tiện đi lại nên con đã thuê một phòng gần khách sạn. Con sẽ ở đó trong thời gian tới và sẽ quay lại thăm mẹ bất cứ khi nào có thời gian. "

Mẹ Trần khẽ cau mày: "Công việc này mệt mỏi quá, nghỉ việc đi. Cơ thể con làm sao có thể chịu nổi khi làm việc muộn như vậy."