Chương 44: Những lời nói khó nghe của Tư Dạ (4)

Mẹ Trần khẽ cau mày: "Công việc này mệt mỏi quá, nghỉ việc đi. Cơ thể con làm sao có thể chịu nổi khi làm việc muộn như vậy."

Trần Chi cười và lắc đầu: "Không sao đâu. Con có thể ngủ nhiều hơn vào ban ngày. Con vất vả lắm mới có được công việc này. Lương mỗi tháng 20.000 nhân dân tệ. Tiền nhiều như vậy cũng đủ để chúng ta sống sung túc. Thỉnh thoảng vào ban ngày con có thể tăng ca, tiền tăng ca đó sẽ tính riêng, một tháng cũng được khoảng 30.000 nhân dân tệ, kiếm việc bây giờ còn không dễ chứ chưa nói đến việc lương cao mẹ ơi, nếu bỏ nghề này thì chúng ta sống như thế nào, ngay cả cái l*иg đèn cũng không thể mua nữa. "

Mẹ Trần vẫn có chút không đồng ý: "Tiểu Chi, là do mẹ mà con mới làm việc vất vả như vậy. Thật ra mẹ biết nếu con không bỏ tiền mua thuốc cho mẹ thì một mình con cũng không thể tiêu hết số tiền mẹ kiếm được."

“Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy. Mẹ đã sinh ra con và nuôi con đến khi trưởng thành. Chẳng lẽ bây giờ mẹ lại không cho phép con nuôi mẹ và chăm sóc cho mẹ. Nếu mẹ nghĩ như vậy, mẹ sẽ trở thành người mẹ ngu ngốc nhất trong thế giới. “Trần Chi cố tình trêu chọc bà. Mẹ Trần bất lực mỉm cười, trong lòng tràn sự đầy ấm áp. Cả đời này, bà có được đứa con gái như Trần Chi, đó chính là phúc khí lớn nhất của bà. Hôm nay, Trần Chi ở nhà đến 5 giờ chiều mới rời đi. Trở lại biệt thự, dì Chu nói rằng Tư Dạ đã ra ngoài, khoảng hai ba ngày nữa mới trở về.

Trần Chi chỉ gật đầu lia lịa, không quan tâm khi nào Tư Dạ sẽ trở lại. Với cô, chỉ khi Tư Dạ đi vắng, cô mới có thể hít thở chút không khí tự do. Vì vậy, anh càng đi lâu, cô sẽ càng hạnh phúc. Nghĩ đến ngày mai cô được gặp mặt An Dĩ Thần, Trần Chi rất lo lắng. Cô không biết phải nói gì khi cả hai gặp nhau. Cô nên giải thích thế nào với An Dĩ Thần về mối quan hệ của cô và Tư Dạ. . . .

Sáng sớm hôm sau Trần Chi đã ăn mặc chỉnh tề, trước tiên là về nhà, cùng mẹ ăn sáng, sau đó vội vàng đến địa điểm gặp mặt. Họ gặp nhau tại một quán ăn nhanh mà họ từng đến khi còn học trung học. Cô vẫn nhớ lần đó, để trả ơn An Dĩ Thần đã giúp đỡ, cô đã đưa anh ấy đến đây ăn cơm. Kể từ đó, cả hai thường xuyên đến đó, về cơ bản nó đã trở thành nơi gặp gỡ thường xuyên của họ.

An Dĩ Thần đến trước cả cô, anh ấy ngồi bên cửa sổ và liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô. Hôm nay anh ấy chỉ mặc một chiếc áo len màu be kết hợp với quần tây màu xám bạc, anh ấy vẫn ăn mặc giản dị như trước, trông rất thoải mái. Trần Chi không ngừng mỉm cười đi tới ngồi xuống trước mặt anh ấy: “Anh ở đây bao lâu rồi?". An Dĩ Thần đặt ly trà sữa ấm trước mặt cô, cười dịu dàng.