Chương 45: Trái tim anh vẫn như trước (1)

“Anh đến đây sớm hơn nửa tiếng, đã lâu không trở lại trường học. Anh chỉ muốn đến sớm đi ngang qua một chút.". Trần Chi hai tay cầm cốc trà sữa, cố gắng kiềm chế sự rung động trong lòng. Trước đây An Dĩ Thần cũng sẽ đến sớm để đợi cô ở đây, sau đó kêu một ly trà sữa nóng, lúc cô đến, trà sữa vừa mới được đen ra, vừa lúc có thể uống ngay.

Thật không ngờ anh ấy vẫn nhớ thói quen này. . . . . Sau khi húp một ngụm trà sữa thơm lừng, Trần Chi thật sự rất nâng niu vị ngọt này. “Dĩ Thần … Em thấy anh vẫn như trước, không có gì thay đổi.”Thời gian không thể làm mất đi sự ôn nhu, dịu dàng của anh ấy, anh ấy vẫn là hoàng tử u buồn trong trí nhớ của cô. An Dĩ Thần nhìn cô chăm chú, nói: “Nhưng em đã thay đổi ..."

Trần Chi trong lòng có chút sợ hãi, tưởng rằng anh ấy sẽ nói điều gì đó mà cô không muốn nghe. "Em đã trở nên xinh đẹp hơn trước. Trước đây anh đã nói tiểu Chi là công chúa, công chúa đẹp nhất trên thế giới này. Em nhìn xem, anh nói có đúng không. Bây giờ em đúng là đã trở thành một công chúa xinh đẹp.". Công chúa ư? Tay Trần Chi hơi run lên, trên mặt không còn giữ được vẻ bình tĩnh nữa. Cô vội vàng cúi đầu lấy khăn giấy lau đi giọt nước mắt vừa rơi.

Không nhìn biểu cảm của An Dĩ Thần, cô liền lắc đầu phủ nhận: “Trần Chi không phải là công chúa, chỉ có anh mới nghĩ em là công chúa. Trần Chi là một cô bé lọ lem sẽ không bao giờ có thể trở thành công chúa.". Dĩ Thần, nếu anh biết dáng vẻ bây giờ của em, anh có còn nghĩ về em như thế này nữa không? Em đã không còn là Chi bé bỏng trong tâm trí anh nữa. Bây giờ anh chính là những đám mây đẹp đẽ lơ lửng trên bầu trời, và em, chỉ là bùn trên mặt đất, sẽ luôn có một khoảng cách khác biệt giữa hai chúng ta.

Một bàn tay to ấm áp vươn ra nắm lấy tay cô, Trần Chi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đau đớn của An Dĩ Thần: “Tiểu Chi, anh có một chuyện luôn muốn hỏi em. Anh đã nghĩ về câu chuyện này trong 5 năm rồi. Bây giờ em có thể thành thật trả lời anh được không?"

“Chuyện gì vậy?". An Dĩ Thần mở miệng, anh ấy biết hôm nay nhất định phải nói ra hết, nếu không mỗi ngày anh ấy đều ngủ không ngon.

“Em năm đó nói sẽ đợi anh, là có ý gì?". Trần Chi giật mình, sắc mặt tái nhợt. Dưới ánh mắt mong đợi của An Dĩ Thần, cô xấu hổ cúi mặt xuống. An Dĩ Thần tiếp tục hỏi: “Còn nữa, tại sao em không trả lời thư của anh, tại sao anh không liên lạc được với em. Không phải em đã đồng ý sao? Cho dù 2 người ở 2 nơi khác nhau, chúng ta vẫn sẽ giữ liên lạc."