Chương 48 Đừng nhúc nhích, để anh ôm một chút (2)

“Tiểu Chi, em xem đó là phòng học của chúng ta. Anh còn nhớ lúc đó là em ngồi bên cửa sổ, mỗi lần anh đánh chuông vào lớp thì điều đầu tiên anh nhìn thấy là em.”Anh ấy vừa cười vừa chỉ phòng học ở lầu một.

Trần Chi cũng nhìn theo, đó là chỗ ngồi năm đó của cô, bây giờ là một em gái nhỏ mập mạp đang ngồi đó.

Tầm nhìn ở vị trí đó rất tốt, có thể nhìn thấy những gì ở phía bên ngoài.

Mỗi lần reo chuông cô liền nhìn ra phía ngoài cửa sổ, liền thấy được An Dĩ Thần thong thả bước trên đường, trái ngược với những học sinh dang vội vội vàng vàng khác.

Lúc cô nhìn anh ấy, anh ấy cũng nhìn cô.

Ánh mắt hai người như dính chặt vào nhau, thế nào cũng không di chuyển được. Lúc An Dĩ Thần bước vào phòng học, cô lại như không có chuyện gì, cúi đầu đọc sách.

Không ai biết được, vài giây chuông reo đó chính là thời gian vui nhất giữa hai người họ.

Chuyện cũ cứ rành rành như vậy, giống như quá khứ đơn thuần lúc đi học vẫn tồn tại trước mắt.

“Tiểu Chi, em biết không? Ba năm trung học đó chính là khoảng thời gian vui nhất trong đời này của anh.”

Âm thanh vui mừng của An Dĩ Thần như kéo suy nghĩ của Trần Chi về, cô không thể lún sâu vào quá khứ, cô đã không xứng với An Dĩ Thần rồi.

Cô không thể đắm chìm sâu hơn nữa.

“Đi thôi, chúng ta đi dạo qua nơi khác.”Trần Chi quay đi nơi khác, cũng không quan tâm anh ấy có đuổi theo hay không.

Mặc dù cái gì cô cũng không nói nhưng An Dĩ Thâfn cũng biết cô không vui.

Tại sao cô lại không vui?

Là không muốn nhớ lại ký ức của quá khứ sao?

Khoảng thời gian sau đó hai người đều trầm mặc. Tùy ý đi dạo trong trường sau đó cũng đi ra tới cổng.

An Dĩ Thần nhấp nhấp môi, vẻ mặt khó hiểu, “Tiểu Chi, năm năm qua không liên lạc với em, thật sự xin lỗi.”

Anh ấy cho rằng Trần Chi đang để ý chuyện năm năm đó, anh ấy cho gửi cho cô bất kỳ thư từ gì.

“Anh không phải viết thư cho em rồi sao? Chỉ là bị gia đình anh cản lại, em không trách anh đâu.”Trần Chi cúi đầu, đá đá cục đá dưới chân.

“Dĩ Thần, em thật sự không trách anh. Chỉ là, tất cả những gì của chúng ta, e rằng chỉ có thể dừng lại ở lúc học trung học mà thôi.”

“Tại sao?”Người đàn ông đột nhiên nắm chặt hai vai của cô, vẻ mặt căng thẳng.

Anh có thể theo ý của người nhà mà đi học xa, nay gấp gáp trở về chính là muốn tìm cô, muốn ở cùng cô.

Điều anh ấy muốn không phải kết quả như thế, anh chỉ muốn ở bên cô.

“Tiểu Chi, là vì…em ở bên Tư Dạ rồi đúng không?”