Chương 49 Đừng nhúc nhích, để anh ôm một chút (3)

“Tiểu Chi, là vì…em ở bên Tư Dạ rồi đúng không?”

“Em yêu anh ta? Em yêu anh ta có đúng không? Nếu như em không yêu anh ta, tại sao em lại không dám trả lời anh!”

“Đừng hỏi nữa, dù sao bây giờ em cũng là người phụ nữ của anh ta, chúng ta cũng không có tương lai đâu.”

“Tiểu Chi, anh nói cho em biết, có phải em có nỗi khổ không? Có phải anh ta uy hϊếp em không? Em nói với anh đi, anh sẽ giúp đỡ em, anh sẽ luôn đứng về phía em.”

“Anh đừng hỏi nữa mà.”Trần Chi muốn kéo tay anh ấy xuống, An Dĩ Thần lại kích động, đột nhiên ôm chặt cô vào lòng.

“Dĩ Thần!”

“Đừng nhúc nhích, để anh ôm một lát!”Anh ấy đặt cằm của mình trên hõm vai của cô, nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên người cô.

“Tiểu Chi, chuyện không nên như vậy. Năm đó em nói sẽ chờ anh quay về, anh trở về rồi, nhưng em lại không đợi anh…sao em lại có thể nói mà không giữ lời.”

Trái tim Trần Chi run rẩy, cô rất muốn nói cho anh ấy biết.

Cô luôn chờ anh ấy, chưa từng bỏ cuộc. Chỉ là, bọn họ bị ông trời trêu đùa, đã bỏ lỡ nhau.

Nếu anh xuất hiện sớm hơn, cô sẽ không dùng…

“Tiểu Chi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không? Cho anh một cơ hội, cũng cho bản thân em một cơ hội. Em không muốn ở bên Tư Dạ mà, anh cũng không muốn em ở bên cạnh người đàn ông khác.”Sau khi thấy cô ở bữa tiệc rượu tối đó thì cả đêm anh ấy không ngủ được.

Mỗi khi hít thở thì l*иg ngực liền đau nhói.

Anh ấy không có cách nào chấp nhận sự thật rằng Trần Chi đang ở bên cạnh người đàn ông khác.

“Tiểu Chi, em còn nhớ giao ước lúc đầu của chúng ta không? Chúng ta sẽ luôn bên nhau, vĩnh viễn không rời xa nhau. Sao em lại có thể nói mà không giữ lời, sao em có thể gạt anh!”

Nghe những lời anh ấy trách móc, Trần Chi chỉ biết đau lòng.

Nước mắt bỗng rơi xuống, rơi trên quần áo của anh ấy. Vốn dĩ cứng rắn nhưng giờ phút này cô như sụp đổ, căn bản không thể chịu nổi đả kích.

Trần Chi từ từ vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy anh ấy, cố sức ôm chặt.

Cả người An Dĩ Thần run lên, ánh mắt vui mừng khôn xiết.

“Tiểu Chi!”Anh ấy càng ôm cô chặt hơn nữa, ôm chặt người phụ nữ tưởng chừng như đã mất mà vẫn có được.

“Dĩ Thần, chúng ta có thể ở bên nhau sao?”Cô không chắc chắn hỏi.

“Đương nhiên, em hãy tin anh, mặc kệ có khó khăn gì cũng không thể ngăn cản được anh ở bên em.”

Thật sự có thể sao?

Trong lòng Trần Chi vừa vui vừa lo lắng.

Tư Dạ sẽ cho cô đi sao? An Dĩ Thần thật sự sẽ không để ý đến quá khứ của cô sao?