Chương 50 Đừng nhúc nhích, để anh ôm một chút (4)

Tư Dạ sẽ cho cô đi sao? An Dĩ Thần thật sự sẽ không để ý đến quá khứ của cô sao?

Nhà họ An sẽ chấp nhận cô sao?

Cô có thể trở lại một lần nữa không?

“Dĩ Thần, em…”Trần Chi muốn nói chuyện giữa mình và Tư Dạ cho anh ấy biết, há to miệng nhưng cô vẫn không nói nên lời.

An Dĩ Thần cao quý thuần khiết như vậy, cô không muốn anh nhìn thấy sự dơ bẩn của mình.

“Cái gì?”

Vốn dĩ hy vọng vừa được dâng lên thì đột nhiên liền biến mất, Trần Chi sợ hãi lui về sau.

Cô hít sâu một hơi, đột nhiên đẩy anh ấy ra, thản nhiên nói: “Dĩ Thần, xin lỗi, lúc nãy em hồ đồ rồi. Sau này, chúng ta đừng nói những chuyện này nữa, làm bạn bình thường thôi.”

Trong mắt của An Dĩ Thần thoáng hiện vẻ đau xót, “Tại sao?”

“Không có tại sao cả, bây giờ em là người phụ nữ của Tư Dạ, em không thể trở lại như quá khứ nữa.”

“Nhưng anh không…”

“Em để ý!”Trần Chi cắt ngang lời nói của anh ấy, sau đó chạy đi mà không quay đầu lại.

Cô rất để ý rất để ý, nếu cơ thể cô vẫn còn sạch sẽ thì cô sẽ cố gắng giành lấy hạnh phúc của bản thân.

Nhưng tất cả đã muộn rồi, cô đã không còn cách nào để quay đầu lại.

Cho dù An Dĩ Thần có thể chấp nhận cô nhưng nhà họ An sẽ không chấp nhận cô. Cô không bước qua được ải của nhà họ An, cô cũng không muốn An Dĩ Thần vì cô mà đối nghịch với người nhà.

Dĩ Thần, anh là hồi ức đẹp nhất trong đáy lòng em, em sẽ để anh ở nơi sâu nhất trong tâm hồn em, vĩnh viễn cất giấu như một vật trân quý…

Đời này em không có phúc, không thể ở bên anh đến già…

Ngồi trên taxi, nước mắt của Trần Chi không nhịn được mà trút xuống, cô cắn chặt răng, nhìn ra cửa sổ, không ngừng rơi lệ.

Người ta đều nói mối tình đầu là rất đẹp, nhưng kết quả của nó lại rất đau đớn.

Lúc này, cô mới cảm nhận được cảm giác thống khổ của sự thất tình.

Điện thoại reo lên, là An Dĩ Thần gọi tới nhưng Trần Chi không nghe điện thoại. Anh vẫn gọi, tiếng chuông vẫn điên cuồng vang lên.

Không còn cách nào khác, cô đành phải tắt máy.

Qua một khoảng thời gian cô vẫn luôn tắt máy. Đương nhiên cũng nghe điện thoại của Tư Dạ.



Tư Dạ vốn dĩ đang cùng bạn bè chơi đùa nhưng lại không có hứng thú.

Bên cạnh mỗi người đàn ông đều có một người phụ nữ, mỗi người đều nói nói cười cười, chỉ có một mình anh hút thuốc ở boong thuyền, vẻ mặt âm trầm.

Anh có thể dẫn theo những bạn gái khác tới, nhưng khoảng thời gian này suy nghĩ và sự chú ý của anh đều rơi vào người của Trần Chi, không có hứng thú với những cô gái khác.

Đương nhiên, cũng không phải mang bạn gái tới thì anh mới vui.