Chương 7: Làm nhục trong phòng tối 5

Chương 7: Làm nhục trong phòng tối 5

Trong bóng tối, một tia u ám lóe lên trong mắt người đàn ông.

Tay anh vuốt ve khuôn mặt trắng nõn mịn màng của cô, giọng nói mang theo một chút tán thưởng, “Đàn ông theo đuổi người đẹp, chuyện này có gì sai sao?”

Trần chi á khẩu không trả lời được.

Cô biết mình sinh ra đã rất đẹp, không phải vẻ đẹp hào nhoáng mà là vẻ đẹp trưởng thành, tao nhã, từ nhỏ đến lớn không thiếu nhất chính là người cầu hôn.

Rất nhiều đàn ông chỉ vừa nhìn cô một ánh mắt đầu tiên đã muốn theo đuổi cô.

Nhưng cô cũng không phải là quốc sắc thiên hương, cô cũng tự nhận thấy nhan sắc của bản thân còn chưa đến nỗi làm cho người người điên cuồng.

Cho nên, cô cũng không hoàn toàn tin tưởng lời anh ta nói.

“Người đẹp mà cậu chủ Tư đây gặp qua nhiều vô số, sao lại dễ dàng coi trọng một người nhỏ bé như tôi đây. Anh lấy cớ này cũng quá không hợp lý rồi.”

Tư Dạ bị sự ngây ngô của cô chọc cho bật cười, “Khi đàn ông coi trọng một người phụ nữ, chỉ cần có du͙© vọиɠ, sau đó mới đến vẻ đẹp. Cô gái à, khi nãy cô đứng dưới lầu, tôi đã có du͙© vọиɠ với cô, thế nào, có muốn cùng ta qua một đêm hay không?”

Trần Chi thật sự cảm thấy tức giận, cũng chỉ liếc mắt một cái, anh ta đã có ý nghĩ dơ bẩn với cô, lý do anh ta coi trọng cô cũng quá đơn giản rồi!

“Ngại thật, nhưng tôi không có hứng thú. Anh có thể cầm 500,000 này đi tìm người phụ nữ khác đi!”

“Nếu tôi nói, hôm nay tôi nhất định phải có được cô?”

Hơi thở của Trần Chi đột nhiên đông cứng, một câu nói bâng quơ của người đàn ông kia giống như một lời uy hϊếp nhẹ nhàng.

Nhưng cô không cho phép bản thân mình có một ý nghĩ khuất phụ nào, “Anh muốn có được tôi là có thể có được sao? Tôi nói cho anh biết, tôi có chết cũng không từ bỏ!”

“Thực sự là chết cũng không từ bỏ sao?”Tay của Tư Dạ nhẹ nhàng vuốt ve trên cổ cô, dùng lực rất nhẹ nhưng động tác này lại vô cùng nguy hiểm.

Trần Chi lập tức sởn tóc gáy, trực giác trong lòng nói cho cô biết người đàn ông này rất nguy hiểm, rất nguy hiểm.

“Đúng vậy, tôi chết cũng không từ bỏ!”

“....Thật đúng là một chú mèo nhỏ kiên cường.”Tư Dạ liếc nhìn cô một cái, sau đó đứng dậy buông tha cho cô.

Không biết anh ta đã ấn chốt mở ở đâu, căn phòng đột nhiên tràn ngập ánh sáng, ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào mắt khiến Trần Chi nhíu mày.

Một giây tiếp theo, cô nhận ra chính mình không một mảnh vải che thân, cô vội vàng kéo tấm chăn qua quấn lấy thân thể, cắn chặt lấy đôi môi môi, trong mắt tràn đầy nhục nhã không chịu khuất phục.

Người đàn ông đang đứng bên cạnh cô, cô vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh, trong lòng lập tức có một tia chế nhạo.

Quả nhiên người có quần áo chỉnh tề, ăn mặc đẹp đẽ thì bên trong lại là cầm thú.