Chương 1: Hạ hỏa

Biên tập: cogaichaytron

"Không muốn! Buông tôi ra! – Hà Nhạc Nhạc vừa ra khỏi phòng tắm liền phát hiện xung quanh tối sầm lại, không đợi cô kịp phản ứng xem có chuyện gì xảy ra thì cô đã bị người ta dùng sức ném lên trên giường trong phòng ngủ

Đàn ông! Nhờ ánh sáng hắt ra từ phòng tắm, cô có thể nhận ra người đang đè lên người mình là một người đàn ông cao lớn. Anh ta là ai? Anh ta muốn làm gì? Không! Hà Nhạc Nhạc siết chặt khăn tắm quấn quanh ngực, liều mạng giãy dụa.

Bốp! Nguyễn Lân giang tay giáng một cái tát xuống, vứt luôn cái mặt nạ "ảnh đế nho nhã" mà anh vẫn đeo vào ban ngày ra, quay trở lại là một Nguyễn Lân nóng nảy, không có tính nhẫn nại với bất kỳ một "sinh vật" nào, huống hồ là loại phụ nữ bán đứng thân thể của chính mình này.

"Hiện tại tôi không có hứng thú chơi trò cưỡиɠ ɠiαи, không muốn chịu khổ thì câm miệng lại" Buổi chiều nay, anh vốn chỉ phải quay 5 cảnh, song chỉ vì một cô ả ngu xuẩn liên tục bị NG mà mãi tới tận khuya anh mới có thể kết thúc công việc, để duy trì hình tượng người đàn ông dịu dàng thân thiện hoàn mỹ, anh đã phải nín nhịn cơn giận trong bụng để đi dỗ dành cô ả ngu xuẩn kia! Cô nói xem, hiện tại anh đang "nóng" tới mức nào chứ?

Anh muốn "hạ hỏa" ! Bây giờ, ngay lập tức, ngay lập tức! Ngọn lửa này nếu anh không dập tắt sạch sẽ thì không chừng ngày mai mà gặp phải cô ả ngu xuẩn kia, anh sẽ không chút do dự bóp chết ả ta mất!

Rút chiếc cà vạt trói hai cổ tay của người phụ nữ bên dưới lại xong, Nguyễn Lân dứt khoát gạt chiếc khăn tắm mà cô ta đang liều chết giữ lại, sau đó cởi thắt lưng của mình, đẩy hai chân cô ta ra, không có bất cứ màn dạo đầu nào, không có bất kỳ sự mơn trớn vuốt ve, anh mạnh mẽ đưa vật to lớn của mình nhắm ngay cửa động của cô, rồi dùng sức đâm thẳng vào.

"Hừ!" Sao lại chặt thế? Lẽ nào dì Vân còn đặc biệt tìm một cô nàng sạch sẽ tới ư? Trong đầu Nguyễn Lân chợt lóe lên nghi vấn, nhưng kɧoáı ©ảʍ bên dưới cơ thể không cho phép anh nghĩ nhiều, anh chỉ có thể tuân theo bản năng đàn ông của mình, tách rộng hai chân của người phụ nữ nảy ra một cách tối đa, hơi lùi lại, rồi sau đó đột nhiên dùng sức hung hăng đâm mạnh vào nơi ngọt ngào chặt chẽ kia!

"A!" Tiếng thét thảm thiết của Hà Nhạc Nhạc vừa bật ra thì đã bị cử động mạnh mẽ của người đàn ông nào đó nghiền nát.

"Không...a....a" Cây gậy to lớn, nóng bỏng của anh ta tàn nhẫn ở trong cơ thể cô không ngừng đưa qua đưa lại, không hề gián đoạn một giây nào, anh ta nhấp mạnh tới nỗi khiến cô ngay cả vũng vẫy tránh né cũng không làm nổi, chỉ có thể kiềm chế cơ thể run rẩy của mình, đón nhận sự đánh chiếm của người đàn ông cường tráng này mà thôi.

Tại sao! Tại sao lại thành ra thế này? Tại sao lại xảy ra chuyện như thế? Cô cứ tưởng rằng hôm nay là khởi đầu may mắn của mình...

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô vẫn luôn tìm kiếm việc làm, nhưng bởi vì "nguyên nhân ấy", tất cả những cuộc phỏng vấn cô từng tham dự đều kết thúc trong thất bại. Cô không muốn về quê, do đó cô đã nói dối bố mẹ rằng mình đã tìm được việc ở trên thành phố rồi...với hoàn cảnh của cô thì cô có thể tìm được công việc tốt đẹp sao?

May mắn thay, người bạn duy nhất ở đại học của cô qua các mối quan hệ của bản thân đã giới thiệu cho cô công việc này, không chỉ được bao ăn bao ở, nhận tiền lương, mà đãi ngộ còn rất cao! Tuy không đúng với chuyên môn của cô nhưng cô cực kỳ cực kỳ hài lòng, với số tiền lương mỗi tháng của cô bây giờ, chỉ cần cô cố gắng không tiêu xài nhiều thì khoảng hai năm sau, cô có thể đủ tiền để mua một căn hộ nhỏ ở thành phố này rồi, như thế bố mẹ cô sẽ không còn phải lo lắng quá cho cô nữa, nếu bố mẹ cô bằng lòng thì cô sẵn sàng tặng căn hộ ấy cho họ, viễn cảnh thật đẹp biết bao. Cho nên, cô không chút do dự ký hợp đồng 2 năm, sau đó cô thu dọn hành lý qua loa rồi lập tức đi nhậm chức.

Chuyên ngành của cô là kế toán, còn công việc hiện tại lại là – nhân viên quản lý căn hộ.

Nói là căn hộ, nhưng nhìn qua, cả tòa nhà này chắc khác gì một biệt thự xa hoa, căn hộ này có tổng cộng 7 tầng, từ tầng hai trở lên, mỗi tầng đều có thang máy lên thẳng từng phòng, nghe nói, những người sống ở tầng 2 tới tầng 6 đều là viên chức cao cấp ở công ty truyền thông Muses. Trách nhiệm của cô chủ yếu là trước khi nhân viên vệ sinh tới dọn dẹp thì đi kiểm tra một lượt, đề phòng những chuyện và vật không nên xuất hiện trước mắt người ta bị lộ ra, cộng thêm việc giám sát nhân viên vệ sinh, bảo vệ sự riêng tư của các "chủ nhân". Ngoài ra, khi các chủ nhân có nhu cầu trong cuộc sống thì cô phải đáp ứngngay bất kỳ lúc nào họ gọi.

(*) Ý nghĩa tên công ty MUSES: Trong thần thoại Hy Lạp, Muses dùng để chỉ 9 người phụ nữ trẻ xinh đẹp,9 nữ thần tượng trưng cho: khoa học, văn học và nghệ thuật. Họ chính là nguồn cảm hứng sáng tác trong các tư liệu thơ nhạc của văn hóa Hy Lạp cổ xưa. Họ còn được coi là hiện thân của tri thức và nghệ thuật, đặc biệt là ca vũ, âm nhạc và văn học. Người ta tin rằng những nữ thần Muses có khả năng mang lại sự thành công và thịnh vượng cho con người.

Đáp ứng nhu cầu cuộc sống! Cô cứ ngỡ rằng đó là công việc nấu cơm, pha cà phê....lẽ nào...còn bao gồm cả chuyện thỏa mãn nhu cầu tìиɧ ɖu͙© cho bọn họ ư? Cho nên tiền lương mới cao như vậy?

"A..." Đau đớn liên tục vốn sẽ khiến thần kinh con người ta trở nên tê liệt, nhưng tại sao cô lại càng lúc càng cảm nhận rõ ràng hơn, sự căng trướng khó có thể chịu nổi, sự đau đớn khi cơ thể lần lượt bị nứt toác ra, và còn... xúc cảm kỳ quái ẩn giấu dưới sự thống khổ nữa.

Không biết qua bao nhiêu lâu, bên tai cô cuối cùng cũng vang lên hơi thở nhanh, hổn hển ra của người đàn ông ấy, hung khí trong cơ thể cô di chuyển với quy luật càng thêm điên cuồng. Dù chưa từng trực tiếp trải nghiệm qua song Hà Nhạc Nhạc biết đây là dấu hiệu đàn ông sắp bắn tinh.

Cuối cùng cũng sắp kết thúc....

Người đàn ông nào đó gầm nhẹ một tiếng, sau khi nhấp hơn chục cú, cuối cùng anh ta cũng rút cây gậy to lớn của mình ra, bắn hết tinh hoa lên trên cái bụng bằng phẳng của cô.

Nguyễn Lân nhắm mắt thở dốc, thoáng nhớ lại mùi vị kí©h thí©ɧ, thoải mái vừa rồi, sau đó anh mở đôi mắt đẹp ra, ánh mắt mang theo sự khát máu cộng thêm sảng khoái, lướt nhìn người phụ nữ đang thỉnh thoảng lại hơi co giật trên giường

Nguyễn Lân xuống giường, cởϊ qυầи áo một cách lười biếng, rồi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi về phía phòng tắm, nhưng anh lại giơ tay lên để tắt đèn phòng tắm

"Tới đây" Nguyễn Lân lạnh lùng ra lệnh

Hà Nhạc Nhạc nghe thấy tiếng nói của anh xong, cả cơ thể không khỏi run bần bật, cô vô ý thức lắc đầu, "Không..."

"Cô cảm thấy cô có quyền từ chối à? Tiền của cô dễ kiếm vậy sao?"

"Không...." Cô sai rồi, cô sớm nên nghĩ tới rằng chẳng có chuyện có miếng bánh từ trên trời rơi xuống dễ dàng thế được, "Tôi, tôi từ chức...."

"Từ chức? Được thôi, ngày mai, tùy cô từ chức" Nguyễn Lân quay người đi về phía giường, bế Hà Nhạc Nhạc lên rồi đi vào phòng tắm, giây lát sau, dường như có tiếng nước chảy hòa với tiếng rêи ɾỉ khóc lóc của phụ nữ cùng lúc vang lên