Chương 10: Sát nhân không đầu

Tuần thứ hai đi học với Phương Anh là những ngày may mắn đáng kinh ngạc, ngoại trừ việc đau ê ẩm toàn thân vì một đòn Uchi mata của cô giáo Phương thì nhìn chung mọi chuyện vẫn khá tốt đẹp.

Ít nhất Phương Anh đến trường mà không phải đánh nhau, vấn đề cô gặp phải duy nhất là bài tập về nhà. Môn quái nào cũng có bài tập về nhà chất đống, Phương Anh hoàn toàn quên mất sự tồn tại của mấy thứ gọi là bài tập về nhà rồi.

Tiết thì bị ghi vào sổ đầu bài, tiết thì bị ra ngoài cửa đứng, tiết thì phải đi đổ rác.

"Mẹ kiếp, Phạm Phương Anh đầu đội trời chân đạp đất năm nào phải đi đổ rác ở đây, thật phí phạm tài năng của mình mà." Phương Anh vừa nói vừa kéo thùng rác cuối cùng đi đổ.

Người ta đi học ở trong lớp học còn cô đi đổ rác. Tức chết cô rồi.

Phương Anh đi học có một loại may mắn rất đặc biệt, đó là may mắn khoanh bừa, lụi bừa đáp án hay còn biết với tên tiếng Anh "random".

Ví dụ như buổi đầu tiên học tiết tiếng Anh của cô giáo chủ nhiệm Nhất Phương, nàng cho cả lớp làm bài tập nhỏ với 30 câu ôn lại bài cũ, Phương Anh vậy mà khoanh bừa trúng 28/30 câu.

Hà Nhất Phương bình thường chỉ ngồi trên bàn giáo viên rất ít khi nàng đi xuống dưới lớp, ấy vậy mà nhìn thấy Phương Anh rất nhanh khoanh đáp án sau đó ngồi soi gương ngắm cái mụn bất thường từ trên trời rơi xuống ở ngay lông mày làm nàng phải đích thân xuống chỗ cô.

Buồn quá, nhan sắc của tui.

Hà Nhất Phương không nói không rằng cầm lấy bài tập của Phương Anh xem lại có chút bất ngờ. Tiểu quỷ này giỏi như vậy?

Nhưng đáng tiếc ngay sau đó là tiết mục chữa bài, Hà Nhất Phương luôn yêu cầu học sinh sau khi đọc đáp án sẽ trả lời một số câu hỏi của nàng về từ vựng, ngữ pháp, thậm chí là làm luôn một bài nói liên quan đến từ vựng đó.

Suy nghĩ về một Phương Anh giỏi tiếng Anh lập tức biến mất sau màn chữa bài ngay sau đó của Hà Nhất Phương.

Con bé này, chẳng biết cái gì hết.

Vào một tiết tiếng Anh khác, Hà Nhất Phương dạy 100% bằng tiếng Anh khiến Phương Anh ngồi nghe như lạc vào mê cung khác.

Quái lạ, giờ cô ấy chửi chắc mình cũng không biết quá.

Hà Nhất Phương còn không buông tha gương mặt ngố tàu của Phương Anh bên kia mà không khách khí hỏi cô.

"What kind of person do you want to be in the future?"

Phương Anh đứng dậy mặt đầy ngơ ngác sau đó liên tục nháy mắt với Thúy Hiền bên cạnh. Nhưng đáng tiếc Thúy Hiền chưa kịp nhắc Hà Nhất Phương đã lên tiếng trước.

"You can answer in VietNamese."

Nhưng mà Phương Anh còn không hiểu lắm, cô chỉ nghe loáng thoáng cái gì mà làm thôi.

Thúy Hiền cuối cùng không chịu nổi nữa mà bất chấp nằm xuống nhắc.

Đây là câu hỏi rất đơn giản, cô giáo chủ yếu muốn luyện khả năng nói và nghe cho học sinh những tiết như thế này. Vậy mà bà chị này được câu dễ nhất còn không biết hưởng.

Nhưng mà đúng là lần đầu có người được phép dùng tiếng Việt trong giờ luyện nghe và nói của cô Phương đấy. Kém nhất cô giáo cũng cho chuẩn bị, lên mạng, tra từ điển, Google để trả lời, đọc thuộc, nói sai cũng được nàng sẽ chỉnh nhưng không được nói tiếng Việt. Bà chị này không phải cùng cô Phương lại có gian tình đây chứ?

"Chị muốn trở thành người như thế nào trong tương lai. Nói bằng tiếng Việt cũng được."

Phương Anh dưới áp lực của cả lớp cùng ánh mắt đầy ẩn ý của Hà Nhất Phương suy nghĩ một chút rồi trả lời.

"Khi còn bé bố mẹ luôn nói rằng em hãy trở thành một người tốt, làm bất kỳ việc gì cũng phải có nhiệt huyết, sống với những ước mơ. Dù khó khăn như thế nào cũng không được phép bỏ cuộc, phải cố gắng hơn nữa, luôn nỗ lực, luôn hy vọng, lạc quan vào những điều phía trước. Dù có nghèo cũng phải giữ được cái tâm lương thiện, không hổ thẹn với trời đất. Cho đến bây giờ em vẫn cố gắng làm theo những gì bố mẹ nói và em phát hiện ra đó không phải là những điều bố mẹ em muốn em làm mà nó trở thành những điều em muốn làm. Vì vậy nhân tiện luôn nói với các bạn, hãy trở thành người các bạn muốn, làm những gì các bạn muốn với tâm hồn thiện lương trong sáng như bây giờ ấy."

Từ một câu hỏi đơn thuần của Hà Nhất Phương lại biến thành một bài diễn thuyết đầy cảm động và ý nghĩa của Phương Anh. Ánh mắt cô luôn nhìn thẳng về phía trước đầy sự tự tin làm người khác thật thu hút.

Hà Nhất Phương phát hiện mình lại bắt đầu suy nghĩ về Phương Anh, con bé này có thật sự là 19 tuổi không?

Trái với vẻ ngoài lanh lợi, hoạt bát, thoáng qua có vẻ vô lo vô nghĩ thậm chí là vô lại Phương Anh lại là đứa nhóc cũng rất sâu sắc và tinh tế với sự giáo dục cơ bản rất tốt từ cha mẹ.

Cả lớp hoàn toàn im lặng nghe Phương Anh nói, giống như vừa tham gia được một hội thảo của các giáo sư tiến sĩ nhưng nó không nhàm chán như vậy, đại tỷ nói thật cuốn hút, cổ động người ta thực hiện luôn vậy.

"Ê tao thường nghe mấy người nói đạo lý sống như lờ ấy thế mà không biết bà này sống như thế nào nhưng nghe cuốn phết." Trần Thị Uy huých khuỷu tay Trà My ngồi bên cạnh nói.

Nhưng mà đấy là một lần vô tình tỏa sáng của Phương Anh mà chính cô không biết, sau đó còn gãi đầu cười ha hả trước lớp hỏi "Hay vậy mà không vỗ tay à?" làm bao nhiêu tình cảm xúc động bay biến mất.

Các tiết còn lại của Phương Anh còn tệ hơn nhiều, ngoài vấn đề làm bài tập cô còn phải đối phó với việc lên bảng làm bài tập, nếu không kiếm được đáp án ở bên dưới thì chỉ có thể đứng đó chờ bị đuổi về chỗ. Hay những giờ lên bảng kiểm tra miệng, Phương Anh sử dụng những kiến thức vốn có của mình để trả lời những môn xã hội dù điểm không cao nhưng ít nhất vẫn là có điểm. Lâu lâu lại bị ghi vào sổ đầu bài tội ngủ trong lớp.

Lớp trưởng Khánh Vy nhìn sổ đầu bài chi chít tên của Phương Anh mà ôm đầu muốn khóc, quái gì đây, tiết nào cũng có tên, rồi thi đua tháng này lớp biết đi về đâu? Cô giáo Phương không quan tâm đến thi đua thật nhưng cái tần suất phá hoại của bà này cũng hơi quá.

Vào một buổi thứ Sáu tuần thứ hai đi học, tiết bốn chính là tiết Địa lý, nhưng vì mải xuống căn tin ăn kem mà Phương Anh lên lớp muộn, cuối cùng vừa xin vào lớp phát hiện rất nhiều giáo viên đang ngồi dưới dự giờ, trong đó có cả Hà Nhất Phương.

Cứ tưởng thế là xong nhưng không, cô giáo dạy Địa lý yêu cầu cô đứng lại, giữa lớp hỏi cô một câu.

"Phương Anh nói cho cô và mọi người về kiến thức của em về Việt Nam, về địa lý Việt Nam được không?"

Việt Nam?

Địa lý?

Phương Anh đứng thẳng người lên một chút nói dõng dạc.

"Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam."

Cả lớp im lặng vài giây, sau đó vỗ tay thật nhiệt tình, ai cũng bị cô làm cho bất ngờ, lại có chút cảm động, cái giọng nói dõng dạc, hào sảng ấy, hùng hồn tuyên bố chủ quyền biển đảo nghe thật tự hào. Các giáo viên bên dưới cũng vỗ tay không ngớt còn gật gù tàn thưởng, Hà Nhất Phương nhẹ nở nụ cười nhìn Phương Anh đang khó hiểu phía trước.

Một điều lẽ ra phải là đương nhiên sao lại khiến các bạn kích động vui mừng đến vậy.

Đúng vậy, Hoàng Sa, Trường Sa, hai quần đảo này là của Việt Nam.

Giáo viên Địa lý phía sau có chút tự hào cho Phương Anh về chỗ, bài học hôm đó là không về các đảo và quần đảo của Việt Nam nhưng câu trả lời đó lại khiến lớp học sôi nổi hơn bao giờ hết. Còn Phương Anh về chỗ lâu lâu lại nghiêng người nhìn cô giáo Phương phía sau.

- ---------

Dư luận thành phố H gần đây đang xôn xao và hoang mang với các vụ án gϊếŧ người xảy ra trong thời gian ngắn trong thành phố. Các chứng cứ đều chỉ ra rằng các vụ án đều do một hung thủ gây ra với phương pháp gây án hoàn toàn giống nhau. Vì vậy để nói chính xác người ta gọi đây là vụ gϊếŧ người liên hoàn dã man và man rợ nhất từ trước đến nay.

Các nạn nhân đều trong độ tuổi từ 16-18, đều là các học sinh cấp ba của các trường trong thành phố H. Họ đều là những nữ sinh xinh đẹp, là con ngoan trò giỏi của thầy cô, là niềm tự hào của gia đình. Ở cái tuổi đẹp nhất, tỏa sáng nhất lại phải chết một cách tức tưởi, đầy oan ức.

Sở cảnh sát thành phố H vừa tiếp nhận thêm một vụ án thứ năm trong mười ngày qua. Hay nói đúng hơn, cứ hai ngày họ lại tìm thấy một thi thể là nạn nhân trong vụ án gϊếŧ người liên hoàn này. Mà cũng không phải là thi thể, mà là một chiếc đầu người.

Nạn nhân được xác định là một nữ sinh 17 tuổi của trường cấp ba Chu Văn An. Người phát hiện ra hiện trường đầu tiên là một bác lao công tầm 50 tuổi, công việc hàng sáng chính là dọn dẹp khu nhà vệ sinh công cộng ở công viên trung tâm.

Nhưng vừa mở cửa vào là khung cảnh rùng mình đến đáng sợ, nó gây ám ảnh đến mức tột cùng. Một chiếc đầu người bê bết máu, tóc dài được tết lại làm thành móc treo, treo đung đưa giữa trần nhà. Máu tươi từng giọt nhỏ xuống tý tách thành vũng lớn trên sàn. Trên mặt ngoài máu tươi là chi chít các vết bỏng, các vết thương do bị dao rạch, sâu hoáy đến tận xương. Nạn nhân chết trong trạng thái mắt mở lớn, cổ bị cắt đứt bằng vật không quá sắc bén và có khả năng khi cắt cô vẫn còn sống. Một cái chết đầy đau đớn với những vết cắt đi cắt lại chồng chéo trên cổ.

Các bộ phận khác được tìm thấy ở các thùng rác quanh công viên trung tâm, nhưng lại thiếu mất tim của nạn nhân, hung thủ đã moi tim của nạn nhân có thể để giữ lại hoặc giấu đi nơi khác.

Quá kinh khủng, quá tàn nhẫn.

Một người có kinh nghiệm điều tra lâu năm như nữ cảnh sát Hòa nhưng khi thấy hiện trường vụ án vẫn không nhịn được mà nôn khan sau đó lại khóc nữ nở. Nhìn thấy những bộ phận khác bị cắt lìa, thấy chi chít những vết roi, vết bỏng, những vết thương do dao rạch và cả rất nhiều vết thương từ các vật khác tạo thành hình trên người nạn nhân mà cô khóc nấc.

Theo kết quả khám nghiệm của pháp y, điều điên rồ hơn rằng họ tìm thấy t*ng trùng trong âʍ ɦộ của nạn nhân. Kinh khủng hơn rằng nạn nhân bị sát hại sau đó mới bị xâm hại tìиɧ ɖu͙©.

Hay chúng ta có thể hiểu rằng, nạn nhân bị xâm hại tìиɧ ɖu͙© một cách dã man khi đầu đã không còn trên cơ thể. Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© cũng bị phá nát.

Thật bẩn thỉu.

Cảnh sát Hòa khóc muốn cạn nước mắc, cô che tay ở miệng nhưng không kìm được những cơn nấc, những giọt nước mắt thương xót cho các em.

Đúng vậy, mười ngày, năm vụ án, cô phải chứng kiến năm cô gái nhỏ xinh đẹp trở thành một cỗ thi thể muốn toàn vẹn cũng không thể.

Và thế là người ra gọi hắn là sát nhân không đầu, một kẻ bệnh hoạn, biếи ŧɦái đến cùng cực.

Thật bất lực, cả cục cảnh sát và nhất là tổ trọng mấy ngày nay thật bận rộn. Chú Thắng gần đây hoàn toàn không có thời gian về nhà, tổ trọng án mười ngày qua ai nấy cũng dùng 200% sức lực mà chiến đấu, nhà còn chưa về, đầu cũng lười gội. Nhưng nỗ lực cố gắng đến như vậy nhưng câu trả lời cho vụ án vẫn là hai chữ bế tắc.

Dù có mẫu t*ng trùng nhưng vẫn không thể xác định được hung thủ. Hắn tinh vi, hắn xảo quyệt, hắn gian trá làm lòng người tức giận.



Hung thủ thậm chí hoàn toàn không để lại bất kỳ một dấu vân tay hay biểu bì, máu nào ở lại, đến móng tay của nạn nhân cũng bị rút hết. Ở hiện trường thứ hai nơi phát hiện ra thi thể cũng không tìm được bất kỳ nhân chứng hay bằng chứng nào. Nơi các cô gái nhỏ bị cho là bắt cóc cũng không cho ra kết quả gì. Chỉ đến vụ án thứ ba, từ một camera từ nhà dân chúng ta có thể biết rằng, hung thủ gồm hai người. Còn lại tất cả là ẩn số.

Ngoại trừ bóng lưng, ước lượng được chiều cao và tương đối ngoại hình thì không thể thu thập thêm thông tin nào. Xe cũng là xe ăn cắp, biển số giả.

Khi mà cả tổ trọng án đang loay hoay không biết đi theo hướng nào mới đúng, trừ đợi thông tin từ pháp y ra hay cố gắng điều tra theo những manh mối nhỏ nhất thì họ còn phải chịu áp lực của chính người nhà nạn nhân và dư luận. Đúng vậy, lúc họ ngủ có thể lại có thể có người bị gϊếŧ hại, bị tra tấn nên họ sao có thể ăn ngon ngủ yên.

Cả tổ trọng án, cả sở cảnh sát H đang gấp rút hơn bao giờ hết, họ không muốn bất kỳ nạn nhân nào xuất hiện, họ tức giận với cái cách hai tên hung thủ biếи ŧɦái đó trêu đùa với cảnh sát, với các em nữ sinh đó.

Những lúc như thế này tổ trọng án lại có chút nhớ Phạm Phương Anh, đôi khi nó lại đưa ra những ý kiến rất khùng điên nhưng lại rất có ích.

Còn về phía Phạm Phương Anh cô đang phải đối mặt với những thằng con trai mới lớn cao to sức trâu sức bò ở bên này trường cấp ba Z.

Phương Anh vừa tan trường về thì bị đám nhóc chủ yếu là con trai chặn đường, thằng cầm đầu đúng cái vẻ bất cần, bất lương, bất đầu óc, cao to vạm vỡ, bộ dạng lưu manh theo sau là năm thằng nhóc mặc đồng phục trường cấp ba khác đút tay vào túi quần.

Chúng toàn là những học sinh bất hảo, hư đốn, như tên cầm đầu này là Thái Quốc cũng đã bị đuổi học từ năm trước, đằng sau là mấy đàn em của hắn từ thời còn đi học trong trường Đồng Hòa- một ngôi trường dành riêng cho nam sinh duy nhất tại thành phố H. Nhưng dù là một ngôi trường dân lập cho nam sinh mở ra với mục địch quản lý nghiêm khắc cho các em nam sinh học sức học kém không thể đậu vào kỳ thì tuyển sinh cấp ba, giáo dục các em tránh lầm đường lạc lối nhưng không, những học sinh ngỗ nghịch này lại tụ tập thành một băng đảng, ức hϊếp thầy cô giáo, bạn cùng lớp, tiếng xấu còn lan ra cả thành phố H. Nhìn thầy đồng phục trường Đồng Hòa tốt nhất nên tránh xa một chút nếu không muốn bầm dập, đó là lời đồn truyền tai nhau của tất cả học sinh trong thành phố H từ mầm non thậm chí đến đại học. Lời này Phương Anh cũng đã được Thúy Hiền nói qua nhưng cô không nghĩ mình gặp đám này nhanh như vậy, cô mới đi học có chục ngày ở đây thôi, không vô tình gặp mà là cố tình gặp.

Tên cầm đầu Thái Quốc theo tuổi là 19, năm ngoái lớp 12 lẽ ra sẽ tốt nghiệp nhưng vì thành tích đánh nhau quá nổi trội, để hắn thêm ngày nào sẽ ảnh hưởng đến trường ngày đó. Chính hắn là người thành lập ra bang hội bất hảo kia, lôi kéo nửa trưởng học tham gia. Không chỉ có ảnh hưởng trong trường còn vang danh toàn thành phố.

Một thằng nhóc mà cũng có lá gan lớn như vậy, cũng hay bị gọi lên đồn làm việc nhưng trước do chưa đủ 18 còn bây giờ nạn nhân bị bạo lực còn không dám đến thưa kiện, luôn lựa chọn im lặng hoặc muốn giải quyết theo cách hòa giải.

Chứng tỏ thân phận của hắn cũng không phải đơn giản như vậy.

Phương Anh gửi một ít thông tin của hắn cho Thành IT- Thành đa cấp điều tra thì phát hiện, theo như trong hộ khẩu Thái Quốc có một người anh trai hơn 5 tuổi tên Thái Lãng, là đàn em thường xuyên lui tới hang ổ của băng đảng Hắc Báo.

Câu chuyện lại thú vị rồi đây.

Thái Quốc yêu si mê Thu Hoài, nhưng cô ta một mực không chấp nhận hắn, thế mà hôm trước lại trực tiếp đến gặp kêu hắn giúp đỡ, sao có thể bỏ qua cơ hội lấy lòng người đẹp tiện thành công có thể nhận được chút lợi ích từ cô ta. Mục tiêu chỉ là một con nhãi mà thôi. Dù dạo gần đây anh hắn không ở đây nhưng xử lý một con nhãi ngư vậy có gì khó khăn? Thái Quốc tự tin đạt đến cực điểm.

Ngoại trừ dẫn theo năm tên đàn em, lại có nhóm của Thu Hoài đứng xem, hắn tuyệt đối không thể mất mặt. Thái Quốc như anh hắn, là một tên sĩ gái và giỏi đánh đấm.

Đàn em của hắn bây giờ tuy không còn nhiều do hắn đã bị đuổi học nhưng vẫn còn, chỉ là chất lượng hơi thấp, ngoại trừ chức năng làm cảnh thì không hơn không kém.

Nhưng không sao, một mình hắn là đủ rồi, đứa con gái tay chân mềm yếu có tác dụng quái gì mà đòi đánh nhau.

Tóc tai xanh đỏ bảy màu cầu vòng, cúc áo không cài tử tế khoe ngực với mấy hình xăm xấu xí, miệng nhai kẹo cao su, một chân đặt hẳn lên trụ cứu hỏa ven đường, nhìn chằm chằm Phương Anh rồi cười lớn tiếng khinh bỉ cô.

"Này cô em, nói cho cô em biết kia là người yêu của anh, cô em biết đường ngoan ngoãn xíu, không phải biết tý võ rồi làm càn, phải biết trước biết sau. Okay?" Vừa nói vừa nháy mắt với Thu Hoài phía sau đang nhăn nhó.

Sai lầm khi đi nhờ thằng chó điên này, đúng thù hận làm mờ mắt.

"Mày là ai?" Phương Anh gương mặt vô cảm, thẳng lưng bất chấp Thái Quốc đang dùng tay đặt lên vai cô mà dùng sức ấn xuống.

"Ghê quá nhỉ, tao là Quốc chó điên, anh tao là Lãng chó dại, là... Sao? Nghe quen không?" Thái Quốc định nói anh trai hắn là người của Hắc Báo nhưng nhớ ra anh không cho nói lung tung để cảnh sát để ý. Để vào được Hắc Báo không hề dễ dàng gì.

Mẹ kiếp thằng ngu đần, bị người ta chửi là chó còn nghĩ là hay tự hào đi khoe. Thu Hoài đứng một bên dần lùi về hai bước, bống muốn cổ vũ cho Phương Anh xử lý luôn tên chết bầm này cho rồi.

"Đéo." Phương Anh nhẹ nhàng phun ra một chữ mặt vô biểu tinh, tay cũng đặt trên vai Thái Quốc mà ấn xuống. Thái Quốc còn thấp hơn Phương Anh một chút.

Thái Quốc cảm thấy vai mình bắt đầu đau nhức nhưng vì sĩ gái mặt mũi biến dạng vẫn nặng nhọc nói "Con ranh con mồm miệng điêu ngoa này, mà có thật mày 19 không? Già chát vậy?"

Phương Anh nghe thấy chữ già lập tức phát hoả "Cái con mẹ mày chứ già à."

Sau đó nắm chặt tay đi một quyền thẳng vào mũi làm hắn bất ngờ lùi lại mấy bước nhưng chưa kịp định hình muốn chửi thề đã bị Phương Anh xoay người đá một cú vào mặt muốn lệch mặt sang bên trái, rồi vẫn chưa ai kịp hiểu chuyện gì đã thấy Phương Anh túm lấy cổ áo hắn kéo lên rồi lại đấm ngã.

Nhưng Thái Quốc cũng là một tên lỳ, trong lần thứ ba ngã xuống bị kéo lên cũng kịp dùng đầu trực tiếp đập vào đầu Phương Anh làm cô phải lui lại mấy bước nhưng chưa kịp đứng vững lại bị cô sút vào đầu gối rồi ăn một cú "ax kick" vào vai nhưng hắn lại né thoát được sau đó nghiêng nghiêng đảo đảo về phía đàn em mình đỡ.

*Ax kick là một trong những đòn đá cực kỳ lợi hại trong Taekwondo. Khi thực hiện ax kick, người luyện võ cần sử dụng linh hoạt gót chân của mình.

"Đại ca, anh chảy máu rồi kìa." Một tên đàn em lên tiếng.

"Mẹ kiếp, không sao, lên hết cho tao."

Quân số so với lần trước không đông nhưng đám này nhìn chung kinh nghiệm thực chiến tốt hơn, sức khỏe cũng tốt hơn. Phương Anh giao chiến một lúc còn bị khóa tay bởi hai tên đàn em rồi bị tấn công bởi Thái Quốc nhưng tiếc khóa tay thì còn chân cô nhanh chóng dùng chính sức hai tên đằng sau làm đòn bẩy nhảy lên làm Thái Quốc đánh hớ vào đàn em, tranh thủ lúc đó Phương Anh né thoát còn sút vào mông Thái Quốc một cái.

Một đánh sáu nhưng đoạn đầu Phương Anh chủ yếu tránh thoát, lợi dụng địa hình làm chúng chạy vòng vòng, đám Thu Hoài bên kia cũng không có ý định tham gia.

Cuối cùng khi bên kia đã đuối sức Phương Anh mời bắt đầu phản kích, một cú nhảy lên không trung đá bay làm hai tên chịu đòn phải phun nước từ trong miệng ra.

Đánh nhau ở gần trường tuy có chút muộn vì cô phải ở lại đi đổ rác nhưng vẫn còn không ít học sinh, phần lớn không dám xem còn số ít vẫn lén lút đi gọi thầy giáo, số ít muốn quay video nhưng lại nhớ trước có bạn vì quay video mà vừa bị ăn đòn vừa bị đập nát điện thoại. Cái tội của hóng hớt không nhỏ nên cũng không dám quay.

Thầy giáo được gọi tới chính là thầy tổng phụ trách đang quét sân trường. Nghe thấy ba chữ Phạm Phương Anh lập tức mắt sáng chạy ra xem.

Phương đang đánh đấm hăng say dù đối thủ của cô đã nằm lăn quay hết trên đường rồi, bao nhiêu năm luyện võ lại không thể xử lý đám này?

Đám Thu Hoài bên kia mắt không dám mở, muốn từ từ rút quân.

Đang kéo cổ áo Thái Quốc lên mà đấm cho vài phát thì lại thấy thầy phụ trách chạy cật lực về bên này, Phương Anh nhanh chóng bắt lấy tay hắn ấn vào cổ mình tồi giả vở rên la.

"Thầy ơi cứu em!"

Thái Quốc muốn rút tay khỏi cổ cô cũng không được, cực kỳ khó hiểu nhìn Phương Anh giả vờ sợ hãi.

"Nhanh đứng hết lên hay ăn đòn tiếp." Phương Anh gằn giọng nói với mấy đứa xung quanh đang nằm la liệt trên đất. Cả đám cũng thật nghe lời đứng lên. Trước khi thầy giáo chạy chậm chạp đến nơi Phương Anh lại nháy mắt ra hiệu: "Chạy nhanh không chết cả đám giờ." Nói xong âm thầm đạp vào chân Thái Quốc kêu ré lên một cái rồi cà nhắc cùng đàn em rút quân.

"Đi chúng mày."

Phương Anh giả vờ một bộ dạng yếu đuối ngồi xuống ôm cổ yếu đuổi làm thầy tổng phụ trách vừa tới sợ xanh mặt.

Cái này sao cứ sai sai vậy?

"Thầy ơi mấy bạn kia bắt nạt em, có mấy bạn bên đó làm chứng kìa." Sau đó chỉ tay về phía đám Thu Hoài đang run lẩy bẩy khó hiểu nhìn rồi lại gật đầu.

"Đúng đúng đúng... May thầy đến kịp ạ."

Một nữ sinh gặp một đám lưu manh nam sinh phản ứng như vậy không sai. Nhưng đây là Phương Anh làm thầy tổng phụ trách có chút nghi ngờ kỳ quái, nhưng có mấy học sinh làm chứng, tuy cảm giác lời nói không đúng sự thật làm cũng không biết làm thế nào đành động viên cô mấy câu rồi cho cô về. Tiện nhắc nhở học sinh nên đi về cùng nhau cho an toàn gần đây có mấy vụ án gϊếŧ hại nữ sinh rất khủng khϊếp.

Phương Anh nhập bọn cùng đám Thu Hoài nhanh nhanh chóng chóng thoát khỏi thầy tổng phụ trách nhưng đi được một đoạn cô chợt nhớ ra đây không phải lối về nhà mình. Sau đó cốc cho mỗi đứa đám Thu Hoài một cái rồi tách ra ra về.

Đúng là mệt mà.

- ----------

Vì trời bây giờ cũng bắt đầu tối, nơi mà Phương Anh đang đứng cũng thật vắng, Phương Anh không biết mình đi đứng kiểu quái gì lại lạc qua đây, nhưng vì mỏi chân nên đành ngồi xuống một góc tra Google Maps, cô cảm thấy mình như có ma xui quỷ khiến đi đến đây vậy, chỗ này lạ chết, Phương Anh không giỏi tìm đường nhưng cũng không đến nỗi mù đường. Cô phát hiện ra mình ở đây như có ai đưa đường chỉ lối.

Lúc Phương Anh đang tra Google Maps lại phát hiện phía trước có hình như có một nữ sinh đang đi một mình nên muốn đi lên hỏi đường một chút, này là học sinh trường mình mà. Nhưng cô chưa đi được hai bước đã, một chiếc xe ô tô đen đã dừng bên cạnh cô gái kia, sau đó một người đàn ông phi ra khỏi xe, dùng vũ lực kéo cô gái kia lại rồi dùng một chiếc khăn trắng vừa kéo cô gái về xe vừa bịt mũi lại khiên cô gái vừa dãy giụa một chút đã bắt đầu ngoan ngoãn bị lôi lên xe. Sau đó chiếc xe phóng đi mất.

Cả quá trình chỉ có 20 giây, Phương Anh khi thấy chiếc xe ô tô kia đã lập tức phản ứng chạy tới, nhưng khoảng cách thật sự quá xa, chiếc xe vừa lăn bánh cô còn chưa kịp chạm tới chỗ nó vừa đậu.

"Chết tiệt."

Phương Anh chửi một câu rồi lại chạy theo hướng chiếc xe kia vừa đi, tay ấn gọi cho tổng cục cảnh sát bằng đồng hồ thông minh.

Khuyên tai của cô chính là một chiếc tai nghe mini.

Ngay lập tức tín hiệu được kết nối.

"Con mẹ nó, tra cho chị ngay một chiếc xe ô tô con đen của Honda, biển số 09G-336.89, từ vị trí của chị vừa mới rẽ phải. Xe đó đang bắt cóc một nữ sinh."

Phương Anh vừa nói vừa nỗ lực hết sức mình chạy theo hướng chiếc xe vừa đi, người chạy bộ đuổi ô tô?

"Em vừa thấy có con bé nó đuổi theo, hay quay lại bắt?"



"Kệ nó, để nó khai với cảnh sát một chút, như vậy mới vui."

Trên chiếc xe đen kia, nữ sinh bị bắt cóc bị đánh thuốc mê đang mê man chưa tỉnh, hai người đàn ông kẻ lái xe người nhàn nhã hút thuốc.

"Ô tô này là biển số giả, dựa theo vị trí của chị và hệ thống CCTV, chiếc ô tô theo mô tả vừa rẽ vào đường Carmel cách đây 2 phút có khả năng sẽ rẽ tiếp qua đường 30/4. Phương Anh chị đừng chạy thẳng, nghe em đây, chị chạy thẳng 200 mét sau đó có một con hẻm, đúng vậy, đi thẳng vào đó rồi tiếp tục rẽ trái...."

*CCTV là từ viết tắt của tiếng Anh (Closed-circuit television – CCTV) hiểu một cách đơn giản nó là camera giám sát.

Thành IT vừa gõ thật nhanh trên bàn phím, lại đưa mắt quan sát chiếc xe kia trên màn hình qua từng chiếc CCTV, sau đó lại tìm đường ngắn nhất giúp cô bắt kịp chiếc xe đó.

"Hắn đang dừng đèn đỏ và tắc đường, Phương Anh, chị có 3 phút để đến đó, em lập tức yêu cầu đội giao thông hỗ trợ."

Phương Anh chạy nước rút qua các con hẻm để chạy qua đường 30/4, trên đường thấy một chiếc xe đạp đang để không cô lập tức nhảy lên xe đạp mất.

"Cháu xin lỗi. cháu sẽ trả lại sau." Bà lão ở cửa nhìn cô ú ớ không nói lên lời.

Đúng vậy nếu nói lên lời cô chắc chắn bị đuổi đánh rồi.

Phương Anh đạp hết tốc lực trên con xe đạp cà tàng cũng thấy chiếc xe ô tô đó nhưng đáng tiếc lúc cô thấy đèn đã chuyển xanh chiếc ô tô đó lại đi mất.

"Con mẹ nó, đội giao thông đâu?"

"Hiện tại đang có vụ tai nạn liên hoàn ở đường số 5, đội giao thông không thể hỗ trợ."

Giờ là giờ cao điểm, gọi taxi, xe ôm thật khó, sợ là gọi được xong đã mất dấu hoàn toàn, cô cũng không thể dùng thẻ cảnh sát lấy xe được, cô không mang vả lại cũng đang trong hình dạng một học sinh.

Phương Anh tức muốn chết. Vậy là mất dấu chiếc xe đó. Phương Anh vứt xe một bên vừa chống nạnh thở dốc vừa chửi mắng.

"Mẹ nó chứ tức, đuổi muốn hộc máu, sao mày không cho đèn đỏ lâu chút hả em, chuyên viên IT số 1 cái quần què."

Đoạn đường phía trước không có CCTV, cô làm sao mà theo được nữa.

"Em điều khiển lung tung rồi tai nạn thì sao, đang giờ cao điểm, khoan đã, Phạm Phương Anh, em vừa thấy nó rẽ vào quốc lộ 5 đang tiến về vùng ngoại ô ven sông H." Thành IT gần như la lên.

"Báo cáo với cấp trên, yêu cầu chi viện." Phương Anh vừa đạp xe điên cuồng vừa mắng, đường thì tắc cô phải phi xe cả lên vỉa hè, nhưng vỉa hè toàn là hàng quán, Phương Anh lại phải ra sức né, tập trung 100% công lực.

CCTV chỉ cho thấy chiếc xe đó đi về phía một xóm nhỏ ở ven sông H, một xóm nổi tiếng tiếng với những con nghiện chờ chết với những mũi kim tiêm vứt la liệt dưới đất.

Chiếc xe ô tô bị vứt ngay bên ngoài mặc đám trẻ con chạy nhảy trên đó, Phương Anh quan sát một chút xóm nghèo này. Rách nát và hôi thối, họ sống cạnh bãi rác của thành phố, sống bằng việc nhặt những thứ phế liệu ở bãi rác kiếm tiền. Họ cần bãi rác này. Nhưng cái xóm này chỉ có đàn ông, những tên đàn ông nghiện ngập đến gầy dơ xương, ma túy khiến họ bệ dạc, tàn phá cơ thể con người, lúc nào mắt cũng lờ đờ trong trạng thái thèm thuốc.

Phương Anh kéo lấy tay một đứa nhóc vừa gầy vừa đen nhẻm, bẩn thỉu ra một góc hỏi.

"Nhóc con, chị cho em kẹo, em nói cho chị biết ai là chủ nhân ô tô này, nói không nhanh chị cho đứa khác." Phương Anh lấy ra mấy chiếc kẹo sữa trong ba lô hôm nay lấy ở chỗ Lê Thị Lệ cười nói.

Đám trẻ ở đây rất nghèo, chúng đói, bị mẹ vứt lại với ông bố nghiện ngập, có những nhà mẹ chúng cũng nghiện luôn, có những nhà sida cả nhà mà chết. Nếu có chỗ nào mua nội tạng hay mua trẻ em có lẽ chúng cũng sẽ bị bán đi mà thôi.

Đứa trẻ bề ngoài chỉ 5-6 tuổi nhưng tuổi thật lại lớn hơn nhiều, không được đi học lại suy dinh dưỡng, nhìn thấy kẹo mắt lập tức sáng, kéo Phương Anh ra xa hơn tụi nhóc kia mà nói.

"Em biết, là của anh Long anh Phong ấy, nhà anh ấy giàu nhất xóm này, lại còn nhiều bạn gái nữa, vừa rồi hai anh ấy cung đưa một chị xinh ơi là xinh mặc áo giống chị nữa." Hỏi chuyện đúng đứa biết chuyện lại còn nhiều lời.

"Woa, ghê vậy luôn, giờ chị cho em ba cái kẹo, em dẫn chị đến nhà hai anh ấy chị cho em thêm ba cái còn lại, đồng ý không?"

"Nhưng em sợ lắm, nhà anh ấy hay có tiếng động lạ, ai đến gần nhà anh ấy cũng bị đánh mắng đó chị."

"Vậy nhóc dẫn chị đứng xa xa thôi, được không?" Vừa nói vừa bóc một chiếc kẹo cho thằng bé.

"Ừm... Để em suy nghĩ." Thằng nhóc tỏ ra suy nghĩ một chút sau đó rất nhanh lại đồng ý.

"Em nha, không được nói chuyện này cho ai biết không, chỉ chị với em biết chuyện em chỉ nhà nếu không hai anh đó sẽ đánh em, bạn khác sẽ đến đây lấy mất kẹo, được không?"

Thằng bé vừa nhai kẹo vừa gật đầu liên tục.

Ngõ nhỏ rồi lại ngõ nhỏ hơn, nhưng tên nghiện đứng ở cửa cởi trần ánh mắt dại đi nhìn chằm chằm Phương Anh nhưng ánh mặt của cô lại chẳng hiền lành khiến họ lại lui vào không ý kiến, tầm này rác mới vừa đổ, cũng đến gần hết mọi người trong xóm này ra ngoài, Phương Anh cùng thằng bé thuận lợi tiến vào.

"Nhà to đùng đó chị, em về nha." Cách ngôi nhà khá xa, thằng bé chỉ cho Phương Anh rồi chạy mất, trời đã tối hẳn, một chút đèn điện cũng không có, hoàn toàn phải dựa vào chút ánh sáng từ đèn flash của điện thoại.

Ngôi nhà nằm cách hẳn một đoạn khá xa so với xóm nghiện, một tầng và có ba gian, Phương Anh chỉ có thể quan sát được đến vậy, đường đi vào thật khó đi, toàn đất và sỏi đá, khi đến gần đến ngôi nhà cô cũng không dám bật đèn flash nữa.

Phương Anh bắt đầu liên lạc về cục cảnh sát nhưng đáng tiếc tín hiệu ở khu này hoàn toàn không có, mở điện thoại cũng là tương tự.

Vậy cái đồng hồ này ưu điểm siêu việt của nó là quái gì chứ?

Phương Anh cuối cùng vẫn tiến ngày càng gần hơn đến ngôi nhà, ngôi nhà nằm lọt thỏm giữa mảnh đật rộng lớn, ánh sáng từ căn nhà hắt ra từ những khe hờ của cửa sổ. Trong không gian tĩnh lặng đó, chỉ có tiếng ếch nhái, chão chuộc kêu râm ran nhưng thứ mùi máu tanh nồng nặc hòa với mùi thối khủng khϊếp mới là thứ làm người ta rùng mình.

Một căn nhà kỳ quái ẩn chứa những bí mật kinh hoàng trong đó.

Phương Anh nhíu mày phát hiện ra điều chẳng lành, cô áp người vách tường đầy ẩm mốc bên dưới của sổ gian nhà ngoài cùng.

"Hay chút nữa mình gϊếŧ luôn con hôm trước đi?"

"Đúng 12 giờ đêm mình xử nó mới hấp dẫn chứ xong đi quăng nó đi luôn, con mới này có vẻ ngon phết."

"Đợi nó tỉnh thuốc mê đi rồi chơi, đợi mẹ đã."

Sau đó là một tràng cười kinh tởm của hai tên biếи ŧɦái trong kia. Nhưng khoan đã?

Mẹ? Vậy ngoài hai kẻ này ra còn một người khác?

- ---------

Cậu nhóc vừa nhai kẹo vừa tung tăng chạy về nhà thi va phải một người phụ nữ gầy gò đang đi hướng ngược lại tiền về phía ngôi nhà kia.

Một người phụ nữ gầy gò đầy tàn nhan với một chiếc túi to đùng đầy đáng sợ khiến cậu bé không khỏi rùng mình. Bà ta nhíu mày nhìn cậu bé, rồi lại ngồi xổm xuống nắm vai cậu bé.

"Kẹo? Con lấy kẹo ở đâu ra vậy? Sao lại đi từ phía nhà bác ra?

Mấy đứa trẻ này lấy đâu ra kẹo mà ăn được, nụ cười trên người phụ nữ kia ngày càng trở nên dị hợp đầy khủng bố.

"Là...là anh Phong cho con." Cậu bé run lẩy bẩy lùi lại vài bước.

"Trẻ con không được nói dối?" Bà ta túm lấy cánh tay đang muốn chạy của cậu bé, ra sức dùng móng tay ấn vào da thịt sau đó lại túm cổ thằng bé nhấc lên. Con trai của bà ta rất ghét ăn kẹo kể cả nhìn thấy kẹo.

"Nói thật." Giọng nói gằn xuống đến đáng sợ, nhóc con giãy giụa trong nước mắt, nó sắp ngạt thở đến chết rồi.

Cậu bé nhắm mắt không dám nhìn người phụ nữ trước mặt, nức nở nói: "Là...là.. có một chị gái kêu con đưa đến nhà đó thì cho kẹo."

Bà ta nghe xong lập tức buông tay làm thằng bé đang từ trên không rơi xuống sau đó nhanh nhanh chóng chóng sợ hãi bò dậy mà chạy tiếp, miệng liên tục ho khan vì bị ngạt thở, nhưng không chạy nhanh bà ta sẽ đổi ý.

Như mụ phù thủy mọi người hay nói. Thật đáng sợ.

Em xin lỗi chị.

Trên miệng người phụ nữ kia bỗng nở nụ cười tàn độc đầy quái dị.

"Lâu rồi chúng ta có khách, phải tiếp đón nồng hậu chứ nhỉ? Cô gái nhỏ."

Sau đó từ trong túi xách nắm chặt lấy một bình nhỏ có ghi nhãn Isoflurane.

*Isoflurane: thuốc mê dạng xịt khí tác dụng mạnh: Đây là một dòng sản phẩm có tác dụng cực mạnh và được dùng trong các cơ sở y tế.

- -Hết chương 10--

Vậy là cũng đã viết đến chương 10 rồi. Tuy view và vote có hơi lẹt đẹt mãi không lên nổi nhưng vẫn có mấy bạn rất dễ thương đang ủng hộ và làm động lực cho mình. Cảm ơn các bạn nhiều lắm nha ^^.