Phần 1

“Sư tôn……” Trên giường có một thanh âm của thiếu niên truyền tới, Tiêu Thanh Sơ lập tức buông đồ trong tay xuống.Không hiểu thiếu niên nói gì bèn,cúi đầu đáp: “Ân?”

Thiếu niên híp mắt cọ cọ ở đầu gối hắn, tràn ngập mong chờ, không muốn rời xa sư tôn.

Tiêu Thanh Sơ nhịn không được mà mềm lòng, đem những sợi tóc của thiếu niên vén ra sau tai, tay cũng thuận thế xoa gương mặt hắn, nhẹ nhàng nhéo nhéo, hưởng thụ cảm giác mềm mại từ làn da ấy.

“Mấy ngày nay ta đi đông trạch sơn, sư tôn có nhớ ta không?” Thiếu niên ôm cổ hắn, ngồi ở trên đùi, trên má hiện lên lúm đồng tiền, cười đến ngọt như mật.

Tiêu Thanh Sơ tức khắc minh bạch ý tứ của hắn, bên tai đỏ lên, cúi đầu gần sát hắn, hơi hơi có chút khẩn trương: “ưʍ.” Hắn nuốt nuốt nước miếng, hô hấp có chút dồn dập, cuối cùng nhịn không được hôn lên cặp kia môi.

Thiếu niên thấy vậy cũng thuận theo động tác của hắn, một bên thuận tay kéo đai lưng của hắn xuống luôn.

Có thể nhìn ra, Tiêu Thanh Sơ là thật sự rất thích hắn, rõ ràng đã thở không nổi, gương mặt đều nghẹn ra diễm sắc, lại vẫn lưu luyến hôn không chịu nhả ra.

Thiếu niên hơi hơi đem hắn đẩy ra một chút, cười nói: “Hảo sư tôn, để đệ tử nhìn xem, sư tôn có hay không muốn ăn côn ŧᏂịŧ.”

Mặt Tiêu Thanh Sơ đã đỏ đến muốn nổ tung khi nghe câu nói của hắn, bên tai cũng đã hồng thấu, đối mặt với thiếu niên, chính mình chủ động nằm xuống bẻ ra hai chân, lộ ra dâʍ ŧᏂủy̠ và tiểu huyệt.

Thiếu niên lại giả vờ sinh khí, bĩu môi nói: “huyệt thật chặt,côn ŧᏂịŧ thao vào sẽ bị cản trở, sư tôn tự đem chính mình mở rộng rồi đem côn ŧᏂịŧ ta nhét vào."

Tiêu Thanh Sơ nắm chặt bàn tay, ngượng ngùng mà dời ánh mắt đi chỗ khác, không dám nhìn thiếu niên, nhưng hắn nào có khả năng cự tuyệt người nam nhân trước mặt này, đành phải chịu đựng xấu hổ, ngoan ngoãn mở rộng tiểu huyệt, nỗ lực giúp côn ŧᏂịŧ đi vào trong.

Nhưng nào có dễ dàng vậy, đặc biệt là tiểu huyệt phía trước chưa bao giờ làm.

Tiểu huyệt nhìn thấy thiếu niên liền tràn ngập dâʍ ŧɦủy̠, ướt dầm dề, thiếu niên một chút cũng không động, ngược lại côn ŧᏂịŧ thao vào tiểu huyệt càng lúc càng sâu.

“Ô……” Tiêu Thanh Sơ kêu lên một tiếng, trong giọng nói mang theo chút ủy khuất.

“Ninh ninh, giúp ..giúp ta……” Tiêu Thanh Sơ bị côn ŧᏂịŧ đỉnh đến mất sức, nước mắt cứ vậy mà tràn ra.

Thiên Ninh lại một chút không dao động, nhéo nhéo vυ" của hắn làm đầṳ ѵú kí©h thí©ɧ đến sưng đỏ: “Đều do tiểu huyệt của sư tôn quá mức dâʍ đãиɠ, hút đại côn ŧᏂịŧ của ta không chịu bỏ. Này nhưng không liên quan đến đệ tử nha.”