Chương 1: Quy Hồi (1)

CẤP S MÀ TÔI DƯỠNG THÀNH - CHƯƠNG 1: QUY HỒI (1)

****

"Hyung, anh có ổn không?"

Chàng trai đó hỏi. Bên hông em ấy bị xé toạc, ruột tràn ra ngoài và em ấy hỏi là tôi có ổn không.

Em tôi sắp chết, mặt em ấy hơi tái nhợt. Cái nhìn bình tĩnh của em làm tôi khó chịu. Tôi ngồi trên nền đất, nhìn em trai mình mà không biết nói gì.

Thằng nhóc luôn can thiệp vào công việc của tôi. Nó rất tài năng, vì vậy mọi người luôn bảo tôi hãy tránh xa và đừng có kéo chân nó. Họ không sai khi nói thế vì cuối cùng tôi đã tự mình làm gãy cái chân to và đáng tin cậy này.

Tuy nhiên.

"... Tại sao em lại ở đây?"

Một giọng nói cụt ngủn phát ra từ miệng tôi về cái vấn đề cũ rích này.

Tại sao em ấy lại đến một nơi tồi tệ như vậy vì một người mà em ấy thậm chí còn không biết rõ?

Chúng tôi không là gì của nhau cả. Nếu có chạm mặt, thậm chí chúng tôi chỉ liếc mắt lạnh nhạt rồi đi thẳng. Khi chân tôi bị gãy, em trai tôi đã không đến bệnh viện để thăm dù chỉ một lần. Lần cuối tôi đến tìm em ấy là để nhờ chữa cái chân bị gãy, nó lạnh lùng từ chối. Hôm ấy, sau khi bị đuổi ra ngoài, tôi phải miễn cưỡng lấy số tiền nó đưa và rời đi. Kể từ đó, tôi chưa bao giờ nói chuyện với em trai.

Em ấy mỉm cười cay đắng khi nghe tôi hỏi.

"Tại sao em lại ở đây, mẹ kiếp!"

Khi mà tôi thậm chí vẫn còn đang mắng em ấy là kẻ ăn cháo đá bát. Một lời chửi rủa buột ra từ miệng tôi. Em ấy có rất nhiều kỳ vọng được đặt trên vai nhưng em vẫn dành cả mạng sống của mình để cứu một thành viên gia đình vô dụng. Thằng con hoang điên khùng.

Từ khi nào chúng ta thân thiết đến vậy? Nếu em chết và xuất hiện trên các bản tin, chết tiệt, tôi sẽ chỉ chửi thề một vài lần và sau đó cố quên nó đi.

Nhưng nó đã làm cái gì thế này?

Tôi thật sự tức giận. Tức giận và cáu gắt vì sự thảm hại của mình chứ không phải vì em ấy.

Đúng thế, tôi đã luôn là một thằng anh trai tồi tệ. Ngay cả trong tình huống này, tôi vẫn là một kẻ có bộ não rác rưởi chứa đầy những lời phàn nàn và mặc cảm.

Vậy, hãy cứ để anh chết ở một góc nào đó trong một cái hầm ngục. Tại sao em lại đến chứ?

"Hãy nghe em này, hyung!"

Chàng trai đó nói, bỏ lơ câu hỏi của tôi.

"Lauchitas thường đi ngủ đi năm tiếng một lần. Nếu anh trốn thêm một giờ nữa, nó sẽ đi ngủ lại. Sau đó, anh chỉ cần đi ra khỏi đây. Em đã xử lý tất cả những con quái vật nhỏ hơn, miễn là anh không chạm vào Lauchitas, anh sẽ an toàn."

Sau đó em ấy đưa ra một hòn đá nhỏ màu xanh cho tôi. Đó là một viên đá tạo cổng, cung cấp một lối thoát ra khỏi một hầm ngục kín. Nó có thể sử dụng được gần lối vào và là một vật phẩm rất có giá trị, nhưng chỉ dùng duy nhất một lần bởi một người.

Tôi không lấy viên đá và vờ như không quan tâm đến nó.

"Nó sẽ hữu ích với anh. Hãy sử dụng nó."

Em ấy cười nói.

"Em đã có của riêng em. Em sẽ không sử dụng cái này."

... Hiện tại, em ấy là một trong những Thợ Săn giỏi nhất ở Hàn Quốc, em trai tôi có lẽ đã mang theo một vài viên đá quý giá đó. Tôi miễn cưỡng nhận viên đá tạo cổng.

Chỉ khi đó, em ấy mới rời mắt khỏi tôi và nhìn vào vết thương của mình. Nếu không có sức mạnh của các kỹ năng, em trai tôi đã ngã gục từ lâu và chết.

"... Em có viên đá tạo cổng, vậy em có thứ gì đó như là tiên dược không?"

"Không, em không có. Em chỉ có một lọ thuốc nhỏ, nhưng em nghĩ nó sẽ không thể giúp gì được. Lauchitas có sức mạnh nguyền rủa trên những móng vuốt của nó."

Em ấy cười lần nữa. Tôi không thể hiểu tại tại sao em ấy lại có thể cười trong tình trạng này.

Nhưng sự bình tĩnh sẽ sớm đạt đến giới hạn của nó. Đầu gối của em trai tôi khụy xuống và cơ thể ngã về phía trước. Theo phản xạ tôi bắt lấy nửa thân trên của em ấy.

Mùi máu mà tôi không cảm thấy cho đến giờ xộc vào mũi tôi. Nó quá tệ.

Tôi nghĩ rằng tôi đã quen với mùi máu khi đi xung quanh hầm ngục nhưng bây giờ nó khiến tôi phải quỳ xuống. Tôi cảm thấy như bị bệnh.

Tôi bị một sự cám dỗ vứt bỏ cơ thể của em ấy ra khỏi vòng tay của mình và chạy trốn.

"... Này."

Tôi hầu như không thể nghe thấy tiếng thở nữa.

Không có câu trả lời.

Tôi không thể cười nổi.

"... Có phải em đã chết không?"

Giọng tôi run run. Nó không phải là trách nhiệm của tôi dù cái thân thể này có chết hay là không.

"... Han Yuhyun. Em chết chưa?"

Chết tiệt, thằng khốn ngu ngốc này. Tôi sẽ bị nguyền rủa nếu tôi sống sót. Tôi chắc chắn rằng có rất nhiều người muốn thiêu sống kẻ đê tiện đã gϊếŧ em trai của mình.

"Em có thể đi với anh đến khi thoát ra không?"

Tôi lẩm bẩm trong vô vọng.

Cho đến tận giờ, em ấy vẫn cản trở mọi việc tôi làm. Bây giờ không còn điều đó nữa. Sự cản trở đó, bây giờ đã thực sự kết thúc.

[Hiệu ứng của "Danh Hiệu" Người Bảo Hộ đã được kích hoạt.

Kỹ năng bổ sung cho Người Bảo Hộ - Phần Thưởng Cuối Cùng.

Các kỹ năng và khả năng của đột phá của "Han Yuhyun" đã được chuyển giao với hiệu quả gấp đôi.

Thời lượng - 01: 00]

Một thông báo bật lên, xác nhận cái chết của em ấy. Như một Kỹ Năng Bổ Sung cho danh hiệu của tôi, khi một đối tượng chọn để nhận lấy các buff tăng trưởng chết, các kỹ năng và năng lực của đối tượng đó có thể được chuyển sang người kia trong một giờ.

Nó cũng tăng gấp đôi sức mạnh.

Khi sức mạnh của em ấy chuyển sang cho tôi. Những ký ức của em trai tôi cũng nhảy sang đầu của tôi.

"Anh trai của tôi là một Người Thức Tỉnh Hạng - F."

Tên con hoang này rốt cục-

"Vì vậy, anh ấy không thể tham gia với tôi."

Yuhyun đang nói chuyện với ai đó. Em ấy có vẻ hơi buồn.

"Anh ấy bị tổn thương, nhưng trong tương lai chúng ta cần phải nhìn xa hơn nữa. Những Người Thức Tỉnh đủ tiêu chuẩn trở thành Thợ Săn không được pháp luật bảo vệ."

"Nếu anh trai của tôi trở thành điểm yếu của tôi, chúng chắc chắn sẽ theo dõi anh ấy."

... Chúng là ai?

"Chết tiệt, hãy gϊếŧ tất cả lũ khốn kia đi."

Đó là khi chân của tôi bị gãy. Em tức giận trong chốc lát. Rồi em ấy lại buồn.

"Không. Hãy nói với Han Yoojin... chữa lành là điều không thể. Nó sẽ tốt hơn khi đuổi anh ấy đi... Nhưng anh ấy vẫn là anh trai tôi, tôi không còn cách nào khác..."

"Hyung, em xin lỗi."

"Xin lỗi..."

"Xin anh đừng đi vào hầm ngục."

"Hyung."

Ký ức của em trai tôi làm cổ họng của tôi nghẹn lại. Toàn bộ không gian trở nên im lặng, nhưng âm thanh "hyung" vẫn làm tai của tôi đau nhói. Cơ thể trở nên lạnh lẽo và cứng đờ.

Tôi đang phát điên.

Đúng như dự đoán, người em trai này đã bao bọc tôi cho đến phút cuối cùng. Em bảo vệ anh để làm gì? Người làm anh là tôi. Tôi đã mất cha mẹ từ khi còn nhỏ, bỏ học và chăm sóc thằng em trai bé nhỏ đó, nuôi nấng nó.

"Khốn kiếp! Nó nghĩ mình sẽ hối hận về điều này à?"

Đó là lỗi của em khi mà em không thèm nói một lời nào.

Tôi cẩn thận đặt cơ thể của em trai mình xuống. Khuôn mặt của em ấy trông thật thoải mái. Nếu tôi rời khỏi đây một mình, nó sẽ giống như khi tôi bước vào.

"Mày sẽ không khóc."

Cho đến cuối cùng, đứa trẻ ích kỷ đó chỉ làm bất cứ điều gì em ấy muốn, tại sao tôi lại khóc vì điều ấy. Thật lãng phí nước mắt.

Tôi đứng dậy, nhìn vào cửa sổ trạng thái, tôi thấy số lượng kỹ năng tăng lên. Chúng đều có chất lượng hàng đầu, thậm chí cả buff kép.

Một tiếng cười bật ra.

Chỉ một giờ. Chỉ trong một giờ, tôi đã trở thành người mạnh nhất trên thế giới với cái giá là mạng sống của em trai tôi.

"Khốn kiếp, mày có thể làm điều gì với một giờ?"

Sẽ tốt hơn nếu Han Yuhyun sống đến 40 hoặc 50 năm nữa. Ngay cả khi Yuhyun trở thành ông già, em ấy vẫn sẽ mạnh mẽ hơn mình rất nhiều lần. Làm thế nào nó có thể được so sánh với sự mạnh mẽ chỉ tồn tại một - lần, một - giờ như thế này?

"Tên khốn ngu dốt. Cái tên khốn ngu dốt ấy."

Sự ngu ngốc của nó đã làm nước mắt tôi rơi xuống. Danh hiệu "thiên tài" là một sự lãng phí trên người nó. Em là một tên ngốc to xác.

"Khiên Khổng Lồ!"

Ngay khi tôi sử dụng kỹ năng, một ánh sáng vàng mờ nhạt bao quanh cơ thể tôi. Ban đầu, nó là một chiếc khiên không thể ngăn chặn móng vuốt của Lauchitas, nhưng bây giờ nó đã nhận được các buff kép, tôi sẽ sống sót ngay cả khi bị chính sinh vật này cắn.

Thứ này, tất cả là của em. Anh sẽ báo thù cho em.

Tôi bước chầm chậm ra khỏi một khoảng trống trên bức tường, nơi mà tôi đang trốn. Tôi có thể thấy một con quái vật khổng lồ ẩn nấp ở cuối hành lang rộng.

Lauchitas. Chủng loài Cấp 1. Vua Rồng của Độc Tố và Lời Nguyền. Nó chỉ xuất hiện hai lần cho đến nay và cả hai lần được coi là không thể chiến đấu vì cánh cửa hầm ngục của nó đã bị đóng lại.

Con rồng đỏ với ba cái đầu đang nhìn tôi. Một trong số ba cái đầu, một con mắt ở giữa đã bị đốt cháy. Lauchitas rất cứng cáp, nhưng dường như thậm chí nó không thể hồi phục trong một khoảng thời gian ngắn như vậy từ những vết thương gây ra bởi máu của Yuhyun.

Vâng, em trai của tôi thật tuyệt vời. Bây giờ, thậm chỉ chỉ số của tôi gấp đôi em ấy.

MẸ KIẾP! MÀY PHẢI CHẾT!

****HẾT****