Chương 1: Phu nhân quả nhiên là tiên nữ

Màn đêm ở Bắc thành đen đặc như mực, lộ ra vẻ nguy nga tráng lệ mãi không hề thay đổi.

Trong một căn biệt thự đơn độc ở vùng ngoại ô, ánh sáng trong thư phòng nhu hòa mờ nhạt, mơ hồ có thể nhìn thấy hình ảnh trên bức tranh sơn dầu treo trên vách tường, một thân thể gợi cảm mê người.

Cô gái trong tranh ngũ quan tinh xảo, cơ thể mềm mại chỉ phủ một lớp tơ lụa mỏng vàng nhạt, nghiêng người nằm trên sô pha màu trắng sữa, đuôi tóc dài hơi xoăn rối tinh, mắt đang nhắm lại, làm người ta nhịn không được thở cũng nhẹ đi, sợ quấy nhiễu giấc ngủ của cô.

Rõ ràng bức tranh hoa lệ, nhưng người con gái lại quá mức thuần khiết, vẻ đẹp kiều diễm lại pha chút ngây thơ hồn nhiên, hợp lại tạo ra cảm giác hết sức kỳ diệu, lại phảng phất như thiếu mất cái gì.

Cho đến khi, bức màn ở cửa sổ sát đất mở rộng ra, ánh sáng mặt trời xua tan màn đêm, sắc trời dần dần sáng lên, càng ngày càng sáng……

Cô gái nằm ở trên sô pha ngủ say có khuôn mặt giống với cô gái trong bức tranh, hàng mi dài run rẩy một chút, đôi mắt chậm rãi mở ra.

Trong nháy mắt, linh hồn hòa vào bức tranh sơn dầu.

Khuôn mặt Tần Phạn theo bản năng cọ cọ gối ôm. Một đôi mắt đào hoa ngập nước, theo luồng ánh sáng, ánh mắt mờ mịt dần thanh tỉnh. Cơ thể lười biếng ngồi dậy nhìn quanh bốn phía.

Thư phòng bày trí lạnh lẽo, hai bên vách tường đến trần là từng hàng giá sách màu đen, phần lớn là sách về kinh tế tài chính mà Tần Phạn xem không hiểu. Trong khung cảnh vắng vẻ lạnh lẽo như vậy, bức tranh sơn dầu treo trên vách tường màu xám hoàn toàn lạc lõng, không phù hợp.

Không có một bóng người trong phòng, chỉ có cô ngủ ở đây.

Đôi mắt Tần Phạn có chút mờ mịt, không nhịn được chớp chớp, mơ hồ có thể ngửi được mùi gỗ thoang thoảng nhợt nhạt trong không khí, đoán chừng người nọ vừa đi không bao lâu.

“Tinh tinh...”

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Tần Phạn vươn một cánh tay trắng nõn mảnh khảnh từ trong lụa mỏng ra, sờ soạng tìm được điện thoại. Màn hình sáng hiện lên — chị Tưởng.

“Alo?”

Vừa mới tỉnh ngủ, giọng Tần Phạn có chút khàn khàn.

Người đại diện Tưởng Dung nghe được giọng nói lười biếng của cô, trong đầu hiện ra bộ dáng phong tình hoa lệ lúc này của cô, cô ấy xưa nay ổn trọng, lúc này tâm tình cũng có chút kích động:

“Mới vừa tỉnh sao? Còn ở biệt thự bên kia à?”

“Ừm…” Tần Phạn lười biếng đáp bằng giọng mũi, tùy ý đem tấm lụa mỏng trên người ném sang một bên, đi chân trần đến sô pha cách đó không xa, nhặt lên cái áo ngủ tơ tằm màu đen của đàn ông trên tay vịn, tùy tiện khoác lên người, lúc này mới không nhanh không chậm mà rời khỏi thư phòng.

Bước trên thảm dày, khi đi mũi chân hơi dùng sức làm gân xanh hiện lên, càng làm nổi bật đôi chân ngọc tinh xảo non mịn.

Ra cửa, Tần Phạn quay đầu nhìn lên cơ thể trong bức tranh sơn dầu trên vách tường kia.

Suy nghĩ, vẫn chưa gỡ xuống.

Dùng một tay buộc lại đai lưng, cô cũng không thèm để ý cái áo ngủ lỏng lẻo, cứ thế vừa gọi điện thoại, vừa đẩy cửa rời đi.

Biệt thự rất lớn, người làm cũng không ít, khi Tần Phạn đi ra, người làm ở tầng 3 vội vàng cúi đầu: “Phu nhân, chào buổi sáng.”

Tần Phạn nhẹ nhàng gật đầu: “Chào buổi sáng.”

Người làm nhìn bóng dáng phu nhân biến mất ở cửa lớn của phòng ngủ chính, không dời tầm mắt, ánh mắt cực kỳ hâm mộ: Phu nhân quả nhiên là tiên nữ được mọi người công nhận, chân thật trắng.

Lại nghĩ đến phu nhân từ thư phòng đi ra, một giờ trước tiên sinh cũng là từ thư phòng đi ra…… khoan đã, cô ta có phải đã biết được bí mật nào đó của nhà giàu không.

Mới vừa đi vào phòng tắm của phòng ngủ chính, áo ngủ màu đen trên vai Tần Phạn xộc xệch như sắp rớt, rốt cuộc không chịu được làn da mịn màng của cô, theo cánh tay trượt xuống.

Áo ngủ như một đóa hoa sen màu đen, tùy ý mà nở rộ quanh mắt cá chân trắng nõn của cô gái.

Tần Phạn rũ mắt, lẳng lặng mà nhìn cái áo ngủ, hơi ngẩn ra.

Cho đến khi giọng nói cao vυ"t của Tưởng Dung truyền từ điện thoại ra, mới đánh gãy suy nghĩ của cô: “Tổ tông, em nghe được chị nói không?”

“Không nghe được, chị lặp lại lần nữa đi.”

Tần Phạn mở loa ngoài, tùy tay gác điện thoại di động lên cái giá ở bồn rửa tay, không ảnh hưởng đến việc cô rửa mặt.

Tưởng Dung cạn lời: “……”