Chương 1

Tháng 9, mùa hoa quế nở rộ, chân ngắn Lạc Thư Nhan bước nhỏ lên lầu, vừa đến khu trung gian giữa lầu 3, lầu 4 một cổ mùi hương nồng đậm truyền đến.

Nàng nuốt nuốt nước miếng.

Mọi người đều nói tháng 9 là mùa thu, nhưng ở tiểu thành thị phố Ninh này, tháng 9 trời vẫn như cũ, vẫn nóng bức. Mặc dù hiện giờ đã là 5 giờ chiều, mặt trời chói chang treo trên cao kia cũng chẳng có tính toán muốn xuống núi.

Lạc Thư Nhan có làn da cực trắng, đừng nhìn nàng chỉ mới 6 tuổi nhưng dáng vẻ của tiểu mỹ nữ đã hiện rõ trên khuôn mặt. Hai cái lúm đồng tiền đáng yêu nở rộ khi cười, một đôi mắt to càng trong trẻo, sáng ngời.

Đều nói con trai lớn lên giống mẹ, con gái lớn lên giống ba, lời này không sai. Ba Lạc Thư Nhan là Lạc Thiên Viễn diện mạo anh tuấn soái khí, dáng người đĩnh đạc, chẳng sợ mang theo đứa con nhỏ vợ trước, cha mẹ lần lượt qua đời, vẫn như cũ có rất nhiều mỹ nhân trẻ tuổi thích hắn.

Nãi nãi đã qua đời của Lạc Thư Nhan đã từng ôm nàng nói qua. Ba nàng diện mạo soái khí, mẹ nàng làn da trắng tuyết, Lạc Thư Nhan kế thừa gen tốt đẹp của cha mẹ, cứ như tiểu phúc oa treo trên tranh tết, ai nhìn cũng thích.

Vì cái gì lời nói của nãi nãi lúc nàng mới 3 tuổi mà giờ còn nhớ rõ ???

Bởi vì nàng là người xuyên việt. Nàng nghĩ có lẽ thời điểm đầu thai nàng đã không uống canh Mạnh bà. Từ khi còn rất nhỏ, nàng đã rất hiểu chuyện, nghe hiểu lời nói của người lớn trong nhà, radio phát chuyện xưa cũng giống như đã từng quen biết, thẳng đến khi nàng hai tuổi, nàng mới phản ứng lại, khả năng nàng đã mang theo kí ức mà đầu thai. Nhưng chuyện đời trước nàng lại không thể nghĩ ra, mà như vậy thôi cũng đã thật nghịch thiên.

Một tuổi nàng mở miệng nói chuyện, từ bập bẹ đến càng ngày lại lưu loát. Hai tuổi đã có thể đọc thơ cổ, người trong nhà đều nói nàng là tiểu thần đồng tiểu thiên tài, nghe qua một lần liền sẽ đọc, sự khích lệ này nàng thật sự hổ thẹn, bởi vì nàng biết, nàng biết nàng không chỉ đã nghe qua một lần.

Nàng hiểu chuyện nên trước nay đều sẽ không bao giờ nhắc đến người mẹ chưa từng gặp, cũng không có hứng thú đi tìm bậc cha chú để hỏi thăm một đoạn chuyện cũ.

Bất quá người lớn trong nhà lại đem nàng trở thành tiểu hài tử, nên cũng có đôi khi cũng sẽ hạ giọng dỗ nàng, ghé tai kể câu chuyện mẫu thân cho nàng nghe.

Cuối cùng loại trừ những tin đồn rõ ràng, nàng tổng kết ra sự tình của cha mẹ: mẹ nàng mang thai nàng vào tuổi 19, khi ấy ba chỉ mới 21 tuổi. Sau khi sinh hạ nàng, mẹ liền giao nàng cho ba rồi theo nhà mẹ đẻ đi ra nước ngoài định cư.

Thập niên 90, nữ hài trẻ tuổi, mười tám mười chín kết hôn sinh con cũng không phải là chuyện gì lạ.

Bất quá nghe mẹ sinh hạ chính mình khi mới hai mươi, Lạc Thư Nhan có một đoạn thời gian khi nhìn về phía ba Lạc Thiên Viễn không nhịn được mà lắc đầu.

Lạc Thư Nhan vẫn còn nhớ, lầu bốn là một bậc thang hai bộ, có một vị nữ nhân trẻ tuổi thăm dò:”Thư Nhan, đã về rồi?”.

Lạc Thư Nhan ngũ quan tinh xảo đáng yêu, dáng người lại không bằng tiểu nữ hài tinh tế trong lớp. Tương phản còn rất giống xu thế phương hướng phát triển giống tiểu béo muội.

Còn tốt là nàng có một làn da trắng, dưới tình huống như vậy, người lớn trong nhà đều nói nàng cùng phấn điêu ngọc trác dường như.

Lạc Thư Nhan cuối cùng lên lầu 4, nhưng không có đi về nhà chính mình, ngược lại đeo cặp sách bước chân vào nhà hàng xóm.

Nữ nhân trẻ tuổi đang nói chuyện tên là Thẩm Thanh Nhược, liền ở cách vách nhà nàng. Nàng hô:”Dì Thẩm”