Chương 1: Phách Diễm

“Thiếu bang chủ, hội Phách Diễm tiến hành ở Phù Dung ổ, bọn ta đã bố trí xong rồi, đến lúc đó chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, bọn ta có thể trong ứng ngoài hợp, bắt lấy Ngọc Thâu Hương.”

Trên đường phố người đến người đi, Nhậm Tiểu Đao một thân y phục hoa lệ, lơ đãng phẩy quạt, vẻ mặt tùy tiện, tư thái phóng túng, giống hệt một tên công tử xuất thân phú quý, phóng đãng ngang ngạnh.

Đi bên cạnh hắn là một tiểu tư tướng mạo trung hậu, đang ngoan ngoãn nói gì đó.

Nghe tiểu tư nói xong, Nhậm Tiểu Đao bĩu môi, nhẹ nhàng thu quạt lại, khóe mắt lơ đãng liếc nhìn góc đường phố một vòng, bốn phía đông nghịt ồn ào, cảnh tượng yên bình.

“Biết rồi.” Nhậm Tiểu Đao cầm cán quạt gõ lên sống lưng, ngáp một cái, tiếp tục thong thả đi đến Phù Dung ổ, tiểu tư vội vàng bước nhanh theo.

Thành Lạc Chiếu nổi tiếng võ lâm, vốn dĩ chỉ là một tiểu trấn dưới dãy núi Thanh Thủy, từ hơn mười năm trước, Thương Thần thế gia một trong tam đại thế gia chuyển đến nơi này, từ đó danh chấn giang hồ, dần dần trở thành thị trấn quan trọng xa hoa người người lui tới.

Nhưng mà cho đến bây giờ, Lạc Chiếu nổi danh nhất không phải là về việc học thương, mà là thanh lâu kỹ quán lớn nhỏ khắp nơi trong thành.

Võ lâm hiệp khách độc hành nhiều, đi kèm với nổi dậy võ lâm luôn luôn là đám hào kiệt phiêu bạt tứ phía nghỉ chân tạm thời, hoặc là ôn nhu hương vui quên cả lối về, mà dãy núi Thanh Thủy địa linh nhân kiệt, xưa nay sinh ra nhiều mỹ nhân, không nói mỗi năm triều đình đều sẽ tuyển tú nữ vào cung ở đây, chỉ riêng mười mấy năm nay, đã có không ít hoa khôi diễm cơ danh chấn giang hồ, ngay cả văn nhân mặc khách khắp nơi cũng có không ít người ngưỡng mộ mà đến, trở thành nơi son phấn nổi danh giang hồ.

Trong thành Lạc Chiếu, nơi làm nhiều người muốn đến nhất là hội Phách Diễm ba năm một lần, cái gọi là hội Phách Diễm, chính là hội đấu giá mà mười mấy nơi son phấn ở Lạc Chiếu liên hợp tổ chức, nói là hội đấu giá, nhưng không đấu giá đồ cổ quý giá hay kỳ trân dị bảo, mà là..... mỹ nhân.

Từ tranh mỹ nhân, vật phẩm tùy thân của mỹ nhân sưu tầm khắp nơi, thậm chí đến hoa khôi nương tử danh chấn thiên hạ, đều sắp xếp vào bán đấu giá, nên gọi là Phách Diễm.

Hội Phách Diễm năm nay càng chấn động hơn năm ngoái, từ một tháng trước đã bắt đầu có phần lớn quan to hiển hách, văn nhân tài tử, thậm chí nhân vật lục lâm tiến đến, không vì cái gì khác, nghe nói món cuối cùng của hội Phách Diễm là hoa khôi nương tử Ngọc Thâu Hương được xưng là trăm năm có một, còn xinh đẹp hơn tứ đại mỹ nhân võ lâm.

Phù Dung ổ là nơi tiến hành hội Phách Diễm lần này, vốn dĩ nơi ở của hoa khôi Bộ Phù Dung truyền kỳ ở Lạc Chiếu, sau khi Bộ Phù Dung qua đời vì bệnh, không ít ân khách, anh hùng tài tử ngày xưa đến đây tưởng nhớ giai nhân, bởi vậy sau này lúc mấy thanh lâu dẫn đầu ở Lạc Chiếu liên hợp tổ chức hội Phách Diễm, sẽ quyết định tổ chức ở Phù Dung ổ.

Lúc Nhậm Tiểu Đao đến Phù Dung ổ, khách nhân tham dự thịnh hội đã đến khá đầy đủ, khách nhân trong đại sảnh đều đã yên vị, Nhậm Tiểu Đao liếc nhìn, người ngồi đây đa sa đều ăn diện hoa lệ, đoán là quan lớn phú quý, đều là người hắn không quen, trái lại có mấy khuôn mặt quen thuộc lợi hại trà trộn trong đó, chẳng phải là nhân vật kiệt xuất một phương oai phong trên giang hồ sao.

Trong lòng Nhậm Tiểu Đao không khỏi tấm tắc, quả nhiên anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ai mà biết, những người bình thường uy danh ở bên ngoài tụ hội ở đây, nói không chừng chỉ vì một đôi giày thêu mà mỹ nhân từng mang thôi.

Nhậm Tiểu Đao ra hiệu cho tiểu tư bên cạnh lui xuống, yên lặng chọn vị trí cuối dãy ngồi xuống.

Người có thể tiến vào trong đấu trường hội Phách Diễm không nhiều, vị trí hàng cuối cùng lẽ ra không có ai ngồi, lúc này lại có một thanh niên ngồi ở ghế gần đó, một tay chống cằm, lười biếng dựa lên ghế.

Nhậm Tiểu Đao nhìn thanh niên kia, trong lòng khẽ động, thanh niên kia đầu đội ngọc quan, y phục hoa lệ, hiển nhiên xuất thân từ nhà đại phú, nhưng mà khiến Nhậm Tiểu Đao liếc mắt nhìn không phải trang phục đáng giá xa xỉ, mà là dung mạo tuấn mỹ khác thường của thanh niên.

Tóc đen như mực, mặt trắng như ngọc, đôi mắt đào hoa, vẻ mặt lười biếng khó nén phong lưu trong xương cốt.

Nhậm Tiểu Đao hành tẩu giang hồ nhiều năm, người từng gặp muôn hình muôn vẻ, ngay cả tứ đại mỹ nhân trong truyền thuyết, hắn cũng gặp qua, nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy người chỉ cần nhìn qua một cái, là đã có cảm giác kinh tâm động phách.

Hơn nữa còn là nam nhân.

Nhậm Tiểu Đao không nhịn được nhìn thanh niên thêm vài lần, thanh niên lại hồn nhiên chẳng hay, chỉ nhìn thẳng lên đài, đợi hội Phách Diễm bắt đầu.

Không lâu sau, liền thấy một người trung niên mặc trường bào, dẫn theo hai hỏa kế lên đài, hai hỏa kế kia đều cầm một hộp gấm vuông trong tay, cung kính đứng sau người trung niên đó.

Người trung niên chắp tay với mọi người dưới đài, cười híp mắt nói: “Các vị khách quý, hoan nghênh tham dự hội Phách Diễm ba năm một lần ở Lạc Chiếu, hội Phách Diễm lần này nhờ Vạn Bảo lâu chủ quản tất cả hội đấu giá ở Lạc Chiếu tổ chức, kẻ hèn này là tổng quản của Vạn Bảo lâu Thường Chu Ngọc, ở đây thận trọng thay mặt các vị nhân tài kiệt xuất của giới phong nguyệt ở Lạc Chiếu hoan nghênh mọi người ghé thăm.”

Thường Chu Ngọc nói xong mấy lời xã giao, thấy dưới đài không có phản ứng gì, mới hắng giọng nói: “Tất cả vật phẩm đấu giá trong hội Phách Diễm đều là các hoa khôi ở Lạc Chiếu cung cấp, hiện trường sẽ không có người giám định bảo vật, nhưng tất cả khách quý đấu giá được vật phẩm đều có thể có được cơ hội trải qua một đêm với hoa khôi cung cấp bảo vật, có thể chứng thực bảo bối thật giả trước mặt hoa khôi.”

Thường Chu Ngọc nói xong lời này, dưới đài lập tức xôn xao, ông ta mới cười hài lòng.

Bảo vật dễ kiếm, sắc đẹp khó cầu, mặc dù những hoa khôi này đều là nữ tử phong trần, nhưng nổi danh ở bên ngoài, ngàn vàng khó cầu được một lần gặp mặt, thông qua hội Phách Diễm, nếu có thể có được bảo vật, còn có thể có cơ hội ở cùng mỹ nhân, đây mới là nguyên nhân mà đám đại nhân vật này đổ xô đến đây.

“Được rồi, vậy thì bây giờ hội Phách Diễm chính thức bắt đầu.” Lời Thường Chu Ngọc vừa dứt, có một tên hỏa kế bước lên, mở hộp gấm trong tay ra.

Trong hộp là một xấp vải gấm, mơ hồ có thể nhìn thấy trên vải thêu hoa văn cực kỳ tinh xảo hoa lệ, mọi người dưới đài nhao nhao vươn cổ lên, muốn nhìn thấy là thứ gì.

Thường Chu Ngọc ho nhẹ nói: “Đây là vật phẩm thứ nhất của buổi đấu giá hôm nay, là do hoa khôi Hương Hương tiên tử của Thiên Hương lâu cung cấp.......... áo yếm.”

Nhậm Tiểu Đao nghe vậy giật mí mắt, lại thấy sắc mặt mọi người bình thường, xem ra đây là hội Phách Diễm đặc sắc, căn bản không đáng để kinh ngạc.

Thường Chu Ngọc tiếp tục nói: “Áo yếm này làm từ vải vóc của một vị thương nhân Ba Tư sớm đã ngưỡng mộ Hương Hương tiên tử tặng cho nàng ta, loại vải này là vị thương nhân Ba Tư đó vô tình có được, tên là ‘Long Đài Thủ’, vô cùng hiếm thấy, không chỉ bền chắc mịn láng, nhiều năm không hỏng, hơn nữa còn có mùi hương lạ, mùi hương lạ này có thể nâng cao tinh thần, đối với nam nhân mà nói, còn có hiệu quả tráng dương. Hương Hương tiên tử tìm người có tay nghề khéo trong thành làm thành áo yếm, trên áo yếm dùng kim tuyến bảy sắc thêu hình vẽ điên loan đảo phượng, có thể dùng làm thú vui khuê phòng, gia tăng gấp trăm lần.”

Thường Chu Ngọc nói xong, nhìn mọi người dưới đài bằng ánh mắt ái muội, cười nói: “Giá khởi điểm của áo yếm này là..... ba vạn hai trăm lượng.”

Thường Chu Ngọc ra hiệu bắt đầu, dưới đài có một giọng nói hô lên: “Bốn vạn lượng.”

“Năm vạn lương.”

“Sáu vạn lượng.”

“Bảy vạn lượng.”

.............

Không lâu sau, giá của áo yếm lên tới mười vạn lượng, trong lòng Nhậm Tiểu Đao không ngừng tấm tắc, không phải hắn chưa thấy cảnh đời, nhưng loại chuyện như vì chiếc áo yếm của nữ tử thanh lâu mà vung tiền như rác thì đúng là lần đầu thấy.

Nhậm Tiểu Đao sờ cằm, theo bản năng nhìn thanh niên mỹ miều bên cạnh, thấy thanh niên đó vẫn uể oải, từ đầu tới cuối chưa từng mở miệng, hiển nhiên không có hứng thú.

Điều này khiến Nhậm Tiểu Đao sinh ra chút hảo cảm, vì thế Nhậm Tiểu Đao không nhịn được chủ động bắt chuyện: “Vị công tử này, sao ngươi không đấu giá?”

Dương Nguyệt Minh không ngờ lại có người dám chủ động nói chuyện với hắn, liếc mắt nhìn Nhậm Tiểu Đao, thấy đối phương mày kiếm mắt sáng, tuấn lãng phi phàm, cũng xem như thuận mắt, nên không khinh thường, uể oải nói: “Ta không cần đồ cũ.”

Nhậm Tiểu Đao: “........”

Vị công tử này đúng thật là ngạo mạn thật.

Nhậm Tiểu Đao quanh năm bị người ta xem thường, lần này cũng chẳng để ý, nhún vai nhìn lại về đài, không ngờ một chút thời gian mà chiếc áo yếm kia đã được đấu rồi, giá thành giao là mười lăm vạn lượng.

“Chúc mừng Lý viên ngoại đấu giá được áo yếm của Hương Hương tiên tử, tối nay Lý viên ngoại có thể đem áo yếm đến Thiên Hương lâu tìm Hương Hương tiên tử giám định thật giả.” Thường Chu Ngọc cười mỉm, vỗ tay, hỏa kế còn lại lập tức tiến lên, mở hộp gốm trong tay ra.

Lần này lại là một thanh đoản kiếm.

“Thanh đoản kiếm này là hoa khôi Liễu Tiếu Tiếu tiểu thư của Xuân Phong lâu cung cấp, nói đến thanh đoản kiếm này, có thể nói là lai lịch to lớn......” Thường Chu Ngọc nói, cố ý dừng lại, khiến mấy nhân vật giang hồ bên dưới chờ dài cổ, chờ mọi người mong ngóng rồi mới nói: “Theo Liễu Tiếu Tiếu tiểu thư nói, thanh đoản kiếm này là do hiệp khách độc hành Lục Mạnh Minh đã qua đời nhiều năm trước tặng, mọi người đều biết, đoản kiếm tùy thân của Lục đại hiệp làm từ thép, chém sắt như chém bùn, trên chuôi còn được khảm mã não chứa nước cực kỳ hiếm thấy, viên mã não này được tạo ở sông Thiên Ngọc, cả khối màu đỏ, trong mã não có nước sông Thiên Ngọc, giá trị liên thành, có thể nói là thần binh đương thời. Giá khởi điểm........... hai mươi vạn lượng.”

Thường Chu Ngọc vừa dứt lời, thì thấy một người trung niên dưới đất tướng mạo tinh luyện, ánh mắt sáng ngời nói: “Năm mươi vạn lượng.”

Nhậm Tiểu Đao ngẩng đầu nhìn, nhận ra người này chính là rắn đầu đàn ở Lạc Chiếu, một trong tam đại thế gia, gia chủ Trần Cẩm Thiêm của Thương Thần thế gia.

Trần Cẩm Thiêm vừa dứt lời, lập tức lại có người hô lên: “Sáu mươi vạn lượng.”

“Bảy mươi vạn lượng.” Người hô lần này là một lão già cao gầy, Nhậm Tiểu Đao nhìn sang, thấy huyệt thái dương của lão già kia nhô ra, hẳn là cao thủ, nhưng mặt rất căng thẳng, không nhìn ra lai lịch.

“Một trăm vạn lượng.” Trần Cẩm Thiêm thấy nhiều người cạnh tranh với hắn ta như vậy, vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn, trực tiếp ra giá cao, quả nhiên những người khác lập tức ngừng công kích.

“Một trăm vạn lượng lần một.” Thường Chu Ngọc hô lên.

“Một trăm vạn lượng lần hai.”

Một trăm vạn lượng quả thật không phải con số nhỏ, mặc dù đoản kiếm của Lục Mạnh Minh trân quý, nhưng với đa số mọi người mà nói, thì chưa thể đạt đến con số này.

“Một trăm vạn lượng lần ba, thành giao.” Thường Chu Ngọc giải quyết dứt khoát: “Chúc mừng Trần tiên sinh có được đoản kiếm trân quý này.”

Trần Cẩm Thiêm gật đầu nhẹ, trực tiếp lên đài lấy đoản kiếm, ngoài cửa lập tức có một người bước vào, hẳn là người hầu tùy thân của gã, giao lên một xấp ngân phiếu, rồi chuẩn bị rời khỏi.

Thường Chu Ngọc chưa từng thấy qua kiểu này, vội nói: “Trần tiên sinh, tối nay ngài có thể đem đoản kiếm này đến Xuân Phong lâu giám định thật giả với Liễu Tiếu Tiếu tiểu thư.”

“Không cần.” Trần Cẩm Thiêm lạnh lùng nói, trực tiếp cất đoản kiếm, nói với người hầu bên cạnh: “Tối nay hoa nương đó thuộc về ngươi.” Nói xong thì bước ra khỏi đại sảnh.

“Tạ chủ nhân.” Người hầu kia vui vẻ vội vàng đi theo.

Mọi người tại đây đều trợn mắt há mồm, rất nhiều người trong số bọn họ không phải lần đầu tham dự hội Phách Diễm, nhưng vẫn là lần đầu nhìn thấy có người chỉ cần vật phẩm không cần hoa khôi.

Thấy ngữ khí của Trần Cẩm Thiêm khi nói đến hoa khôi rất xem thường, khiến mọi người có cảm giác lạnh lẽo nói không thành lời.

May mà Thường Chu Ngọc cũng là người thấy nhiều biết rộng, rất nhanh đã tỉnh táo lại nói: “Được rồi, các vị tiếp theo là phần quan trọng của hội Phách Diễm chúng ta lần này, bên dưới xin mời hoa khôi màn chót của thịnh hội của chúng ta lần này, hoa khôi đầu bảng của Thiên Cơ quán xinh đẹp thắng cả tứ đại mỹ nhân võ lâm..... Ngọc Thâu Hương tiểu thư.”