Chương 509: Gϊếŧ!

Xe chạy chầm chậm, lúc này Trần Xuân Độ hoàn toàn không có lòng dạ mà nhìn về phía trước, vì đôi chân dài của Lê Kim Huyên đã thu hút ánh mắt của anh, hoàn toàn không dời đi được.

Trần Xuân Độ không khỏi quay đầu nhìn đôi chân dài của cô, mẹ kiếp...!cực phẩm mà...!Đúng là kiệt tác của thượng đế!

Lê Kim Huyên nhắm mắt, dường như đã thϊếp đi, không hề nhận ra ánh mắt dung tục đang nheo lại của Trần Xuân Độ.

E là bản thân cô cũng không biết, mình lúc này khiến Trần Xuân Độ nhớ nhung bao nhiêu...

Chiếc Mercedes chạy chậm, hơn một tiếng mới đến biệt thự nhà họ Lê, cho nên Trần Xuân Độ đã ở trong xe ngắm hơn một tiếng...!Nước bọt như sắp chảy ra, đôi chân này đúng là cực phẩm nhân gian!

Tô Loan Loan ở bên cạnh lái xe thấy bộ dạng này của Trần Xuân Độ, cô ta không khỏi ngượng mướt mồ hôi, thầm nghi ngờ...!Bộ dạng này, thật sự là Long Vương sao...

Sau khi xuống xe, Trần Xuân Độ khẽ gọi: “Kim Huyên...!đến nhà rồi.”

Lê Kim Huyên không đáp, cơ thể yêu kiều khẽ dựa vào ghế, thở đều, cô thật sự rất mệt...

Trần Xuân Độ thấy thế thì đau lòng không thôi, cũng không nỡ quấy rầy cô nữa.

Anh xuống xe, mở cửa bên ghế phụ lái, định bế vào khách sạn.

Dù sao thì nửa đêm ngủ trong xe chắc chắn không tốt, dễ bị lạnh.

Trần Xuân Độ cẩn thận dè dặt xách đôi giày cao gót tinh xảo của cô, có mùi hương nhàn nhạt của phụ nữ, bên trên còn khảm đá kim cương, trông như món đồ xa xỉ.

Lúc này, đột nhiên một con muỗi bay tới, đậu trên người Lê Kim Huyên, bắt đầu hút máu.

Trần Xuân Độ lập tức nổi giận, con muỗi chết tiệt...!Hút ai không hút lại dám hút máu vợ tao! Trần Xuân Độ không đành lòng quấy rầy giấc ngủ của Lê Kim Huyên, chỉ có thể nghiêng tới trước, cẩn thận thổi nhẹ lên bàn chân ngọc ngà, muốn đuổi con muỗi đi...

Lúc này, dáng vẻ Trần Xuân Độ vô cùng cẩn thận, như thể mình bất cẩn một chút thôi thì sẽ đánh thức nữ thần Tổng Giám đốc vậy.

Đột nhiên, đôi chân xinh đẹp đó khẽ run lên, sau đó ánh mắt đầy sát khí chiếu thẳng lên người Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ lập tức nhận ra, từ từ quay đầu sang...!Chỉ thấy Lê Kim Huyên không biết đã mở mắt từ khi nào, đôi mắt xinh đẹp đang trừng mình, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, vậy thì có lẽ Trần Xuân Độ đã chồng chất vết thương rồi!

“Anh đang làm gì đấy?” Lê Kim Huyên lạnh lùng chất vấn, nhìn Trần Xuân Độ với ánh mắt như người ngồi tít trên cao.

“À thì, có con muỗi trên chân em...!Anh thôi đi giúp em...” Trần Xuân Độ cười, giải thích.

Lê Kim Huyên cúi đầu, nhưng con muỗi trên chân mình đã bay đi từ lúc nào rồi, chẳng có gì cả.

“Anh cảm thấy tôi sẽ tin sao?” Lê Kim Huyên ngẩng đầu, ánh mắt mang theo vẻ khinh thường, lạnh lùng nhìn anh.

“Thật mà, thật sự có muỗi...” Trần Xuân Độ ngượng ngùng giải thích...!Nhưng lúc này anh đã hết đường chối cãi, vì con muỗi đó bay đi lâu rồi.

Lúc này, chỉ có đầu mũi Trần Xuân Độ là ở trước bàn chân ngọc ngà của Lê Kim Huyên, tạo thành một tư thế khó mà nói rõ được.

Trần Xuân Độ bây giờ rất phiền muộn, mẹ nó mình đúng là thằng câm ăn phải hoàng liên mà, có đắng cũng không nói ra được!

Lê Kim Huyên rút chân lại, co người trên ghế sau, khuôn mặt đầy tức giận, ánh mắt cô nhìn Trần Xuân Độ mang theo vẻ muốn gϊếŧ người!

Trần Xuân Độ ngượng ngùng đứng lên, lúc này đã mất hết cả mặt mũi rồi!

“Đứng lại, ai cho phép anh đi?” Lê Kim Huyên lạnh lùng gọi.

Trần Xuân Độ gượng gạo đứng lại, trái tim hẫng đi một nhịp, có dự cảm không lành...

“Xoay lại!” Lê Kim Huyên nói, hệt như một cảnh sát.

Lúc này, Trần Xuân Độ rất ngoan ngoãn, giống như một người đang chột dạ bị người khác vạch trần.

Lê Kim Huyên nhìn anh chằm chằm, một lúc lâu sau mới lạnh lùng hỏi: “Có phải anh ‘sùng chân’ không?”

Trần Xuân Độ đơ người...

“Ờm...!Không...!không có...!sao anh có thể ‘sùng chân’ được chứ?” Trần Xuân Độ gãi đầu, nghiêm túc giải thích.

Lê Kim Huyên dán mắt nhìn anh, dường như muốn nhìn thấu anh: “Vậy tại sao anh cứ nhìn chân tôi không rời? Lần trước là giày cao gót, lần này...” Lê Kim Huyên cảm thấy mình không nói tiếp được, cô hung dữ nhìn Trần Xuân Độ, mặt đỏ bừng, vì chuyện này thực sự rất xấu hổ, khiến cô khó mà thốt ra lời!

Lúc này Trần Xuân Độ thật sự có trăm cái miệng cũng không cãi được: “Kim Huyên...!Đây chắc chắn là trùng hợp thôi, thật đấy, trùng hợp thôi...”

“Trùng hợp?” Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ cả buổi, lúc này mới mang giày cao gót bước xuống xe, nhẹ nhàng sửa soạn lại áo sơ mi, đi mấy bước rồi mới dừng lại, xoay người, hung dữ nhìn Trần Xuân Độ: “Nếu còn dám có lần sau...!anh tiêu chắc!”

Lê Kim Huyên nói, mà Trần Xuân Độ ngơ ngác nhìn cô, không hiểu ra sao: “Đây...!đây là uy hϊếp sao?”

Lê Kim Huyên trợn anh, nghĩ ngợi rồi nói: “Anh cảm thấy phải thì là phải.” Nói xong, cô mang giày cao gót, đi thẳng chẳng thèm quay đầu.

Trần Xuân Độ nhìn bóng lưng cô rời đi, để tay lên chóp mũi khẽ ngửi, lộ ra nụ cười đầy ẩn ý...!Bên trên còn hương thơm quyến rũ trên người nữ thần...!đúng là vật cưng mà...

Đêm khuya, Yên Kinh.

Lê Thần Vũ nằm trên cáng, mấy thuộc hạ của nhà họ Lê khiêng anh ta về nhà họ Lê, trên người anh ta đầy vết thương.

Anh ta đứng rất gần xe, bị sóng xung kích nổ văng ra ngoài, gây ra chấn động rất lớn cho anh ta, còn bị bỏng bởi gió nóng từ vụ nổ, tình trạng hiện tại của anh ta rất không ổn.

Trong phòng ngủ của nhà họ Lê, một ông lão đứng bên giường, ánh mắt thâm sâu nhìn xa xăm bên ngoài cửa sổ...!ông ta chính là gia chủ của nhà họ Lê – Lê Hồng!

“Ui...” Không biết qua bao lâu, Lê Thần Vũ đau đớn rên lên, dần tỉnh táo lại.

“Tỉnh rồi?” Lê Hồng chậm rãi hỏi.

“Cháu làm sao thế này?” Giọng Lê Thần Vũ mang theo sự hung dữ và run rẩy.

“Xe cháu nổ rồi, ông đang cho người điều tra, cháu còn nhớ đã xảy ra chuyện gì không?”

“Không biết, cháu chạy đến bên xe thì đột nhiên xe nổ, có thể là có người đặt bom điều khiển từ xe trên xe.” Trái tim Lê Thần Vũ run lên, nói.

“Bom điều khiển từ xa.” Lê Hồng kinh ngạc quay đầu nhìn Lê Thần Vũ.

“Cháu biết rồi...” Lê Thần Vũ siết chặt nắm đấm, sắc mặt dữ tợn: “Chắc chắn là vậy...!Trước đó cháu muốn xử Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ, kết quả không thành công, thế nên bọn họ đặt bom điều khiển từ xa trên xe cháu! Đợi cháu đến gần, muốn nổ chết cháu!”

LÞ1ÿ¦èöƪt¯ð÷DÑûù|¹n>»=ØÙ¯hÝÀS|zø½íÎ?Œí

ŸòbP‹M ëÉïæè ±6CØØØÑÒJ××

ÍÉG˜n/þ~

ä7€$9·ãƒÿÁN{;pUà–¢¢Æ3M‡M4´EFÓÚ1‘º ñ4¾Ø½ª®¼‹3”l±äVÀº–¦œÐAêù‹1OkÝSÕ2K•.>08`ʹ¯Y­¢„ÛOñgg%šÉK*7rQ®@kü €^_¼S/rzŒø–^B¿÷|¯^ÙÖaeå¡C©?÷âÎHÒr/yŸGlKÜÂ)ÃtÕñ6Åf$w bg›®^fmJ¢„r8ìõC”æl­Ê[œŽUÁ‘Ô¶ø ¨¶’ÉÈaÂûF;ª¡¸9 fnØHcZûqÍŠÕˆ‰êïGèòx ÆÁÀöÏ·UÜ:÷–¥CÜÁ&]¾–Ï/vºùDáqw‘a©UiX¼sš[µÃ

E#‡ø”1x»>¯èp[™m9Šƒ¥#s1Ă2½ 6RˆŽ4A(–4ÀÖdÐÛƃ f˜JÄAÀì{f†ãwß*û`ëínÉ0.Õ2Á™p&³Nõ2.ž¢²‚jQÊWÌvŽqD«âgªÃÖ·º

€Ê=‘šû

dþ-õ€‘+^=¤ÖP=ª"®òšŒëÝé>¬ïþ{ÝUG½¡)€mYaXšFkÄ /pbÎü_V‡;µ86RB¦Q·)Tôx#P

¹ laÉÊx#ǃ)†ŒÚvî`"ù™ç~Õ°Ä;2;M™OjLK™¡&û±p››†ºÓ]kރ ",‚€É^ Sن6Éõ½N7어ڬ`ǃZ±›1Í3Y#°0‰ÅUeHóùjñàßГ´$Z}ÌZóµñ>ŠØ锧‡KÉ*¥Ó®Ç ù[Ë2šŸØpH[û|üháíè4¹8ϵdm€ä]޼šoع¹Ë—ø˜óø#Ñ.