Chương 42: thiện cảm đối với Lệ Quân Ngự sụt giảm

Đối ngoại, Lệ Quân Ngự anh từ trước đến giờ biện minh.

Lại như coi chừng ba người em trai, không quản bọn họ làm gì sai, ở trước mặt người ngoài anh cũng đều dốc hết sức bảo vệ.

Nhưng đối với bên trong, anh nhất định phải quản giáo.

Lúc không có người ngoài ở đây, anh chính là anh cả nghiêm khắc hà khắc.

Nguyễn Manh Manh mới vừa rồi còn bởi vì Lệ Quân Ngự bảo vệ vô điều kiện, mà nổi lên cảm động.

Thậm chí bởi vì như vậy, hiếm thấy ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh anh, tùy ý anh nhẹ nhàng xoa như đối xử sủng vật.

Kết quả bây giờ, nghe được anh dùng loại giọng điệu không có nhiệt độ này, đồng thời nghiêm túc cảnh cáo mình.

Cả người cô, giống như bị người dội một chậu nước đá từ đầu đến chân.

"Ai cần anh bảo vệ! Chuyện của tôi tự tôi quyết định, không cần anh quơ tay múa chân."

Nguyễn Manh Manh quay cằm đi, từ trong tay anh tránh thoát.

Nhảy một cái đứng lên, bỏ qua cảm giác chua xót nơi đáy lòng kia.

Trước đây không có Lệ Quân Ngự, cô vẫn ổn.

Cô không cần Lệ Quân Ngự chuyển lớp cho cô, không cần chức vụ hội trưởng học sinh gì đó, cùng lắm không học ở đây là được rồi, cô muốn quay lại thành phố Nhất Trung!

"Quơ tay múa chân?" Lông mày người đàn ông khẽ hất, trong con ngươi lành lạnh thâm thúy lóe qua một tia nguy hiểm.

Anh nhấc mắt nhìn về phía thiếu nữ, tiếng nói lạnh lẽo thấu xương: "Tốt lắm, bắt đầu từ bây giờ tôi mặc kệ em. Dù cho người cả Trí Học đều đang đồn đại, nói em ác ý cướp đi vị hôn phu của em gái, nói em hại chết chị gái của mình, cũng không có quan hệ gì với tôi."

Lúc đang trên đường tới, Lăng Bắc đã gửi kết quả điều tra, báo cáo cho Lệ Quân Ngự.

Nếu không phải như vậy, anh cũng sẽ không ở lúc thấy viền mắt thiếu nữ hồng hồng, khuôn mặt oan ức, nổi lên lòng trắc ẩn.

Nghe được hai chữ "Em gái", phòng bị nơi trái tim Nguyễn Manh Manh xuất hiện vết nứt.

Chờ Lệ Quân Ngự nhẹ nhàng phun ra hai chữ "Chị gái" này, trái tim cô, liền triệt để dao động.

Hầu như là phản xạ có điều kiện, không chút do dự, lúc này cô thay đổi chủ ý.

"Được, tôi ngoan ngoãn nghe lời anh, tôi muốn tiến vào lớp 1, vị trí hội trưởng Hội Học Sinh này tôi cũng lấy."

Chỉ cần có thể làm cho Nguyễn Kiều Kiều ngột ngạt, có thể cướp đi thân phận đáng tự hào nhất của Nguyễn Kiều Kiều, cô chính là ngoan ngoãn nghe Lệ Quân Ngự, lại có sao đâu?

"ừm, lúc này mới nghe lời." Lệ Quân Ngự đứng lên, như khen thưởng đưa tay phải rơi vào trên đầu thiếu nữ.

Ai biết, Nguyễn Manh Manh lại nghiêng đầu, né tránh.

Cảm giác sờ mềm mại tốt đẹp trong dự tính, thất bại.

Con ngươi đen như chim ưng của người đàn ông, phút chốc híp lại.

"Em đang tức giận?" Hàn khí lạnh lẽo, lần thứ hai tỏa ra trong không khí.

Nguyễn Manh Manh đứng ở đó giằng co hai giây, đột nhiên nở một nụ cười, lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu.

"Làm gì có, em làm sao dám tức giận anh cả." Nói xong, còn chủ động tới gần, hai tay nhỏ bé vòng lấy eo người đàn ông, dùng đầu nhỏ dùng sức dụi lại dụi trong l*иg ngực của anh.

Toàn bộ một bộ cầu cưng chiều, xoa xoa lấy lòng.

Đối với người đàn ông từ trước đến giờ rất ghét những phụ nữ khác đυ.ng vào mình, ngày hôm nay lại bị Nguyễn Manh Manh đánh vỡ rất nhiều thông lệ.

Chí ít, cô đυ.ng vào, không những không đáng ghét, còn cảm thấy vô cùng được lợi.

Tay lớn lần thứ hai rơi vào trên đầu cô, Lệ Quân Ngự lạnh nhạt nói: "Lúc này mới ngoan."

Nguyễn Manh Manh ở trong l*иg ngực của anh "A ừm" một tiếng, giống như đang đáp lại.

Nhưng cô rõ ràng, lúc ôm lấy người này, được người này xoa xoa, cũng không cảm giác được loại hơi thở được người bảo vệ, ấm áp khiến cho người tim đập thình thịch kia.

"Tôi sẽ để Lăng Bắc an bài giáo viên có tiếng dạy bổ túc cho em, bài thi em làm anh đã kiểm tra, cơ sở không tệ, nhưng có thái độ tiêu cực rõ ràng. Cuộc thi lần sau, không được như vậy."

Nguyễn Manh Manh lại "Ừm" một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu, không nói cho anh tại sao mình không làm đề tự luận.

Quên đi, dù sao nói rồi anh cũng sẽ không tin.

Vừa ở trong lòng, cảm giác tin tưởng nồng đậm đối với Lệ Quân Ngự đã rơi xuống thấp nhất.

Anh bây giờ, lại biến thành "Anh cả" làm Nguyễn Manh Manh vừa chống cự lại chán ghét kia.

43.