Chương 1: Maserati 1

Phòng tổng thống ở tầng thứ sáu mươi bảy.

Lục Lâm Dữ đút hai tay vào túi quần, đứng trước bức tường kính khổng lồ.

Bầu trời đêm rộng lớn thu hết vào trong đáy mắt anh, chỉ đáng tiếc là bầu trời đêm của thành phố này đã sớm chẳng có một ngôi sao nào nữa rồi. Từ trên cao nhìn xuống, chỉ có ánh đèn neon lấp lánh như những vì sao, dòng xe cộ nhỏ bé đang chầm chậm chảy xuôi chảy ngược trong màn đêm.

Hai tiếng gõ cửa vang lên, trợ lý Tiếu đẩy cửa bước vào.

"Chỉ còn mười phút nữa, cũng nên xuất phát rồi."

Thân hình cao lớn không hề nhúc nhích mà chỉ hỏi một cách nhàn nhạt: "Gọi điện thoại cho Chung Thời rồi à?"

"Vâng, giám đốc Chung đã lập quân lệnh trạng rồi, sếp cứ yên tâm về nước đi."

"Ừm."

Lục Lâm Dữ xuay người, vừa đi vừa cởi cúc áo sơ mi.

Trợ lý Tiếu đã sớm lấy từ trong tủ ra một chiếc áo sơ mi trắng giống hệt chiếc áo mà Lục Lâm Dữ đang mặc trên người.

Lục Lâm Dữ dừng lại một chút, đi đến phía bên kia của tủ quần áo, lấy một chiếc áo phông trắng và một chiếc áo khoác đơn giản.

Trên mặt trợ lý Tiếu hơi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Lục Lâm Dữ thong thả thay quần áo, liếc anh ta một cái: “Yên tâm đi, chỉ là đi nghỉ phép thôi mà.”

Trợ lý Tiếu đột nhiên hiểu ra: "Đúng vậy."

Anh ta lại nói: “Tôi đã gửi thông tin chuyến bay cho cô cả rồi.”

Lục Lâm Dữ cong môi, cầm áo khoác lên, nói: “Đi thôi.”

*

Sau khi tăng ca, Giang Mạt về đến chung cư thì đã gần mười một giờ rồi.

Bạn thuê chung nhà với cô - Tưởng Văn Na, lúc này còn đang lắc mông soi gương ở huyền quan.

Giang Mạt đặt túi giấy trong tay xuống, ngồi lên trên ghế đổi giày, lịch sự hỏi: “Cô có muốn ăn bánh bông lan dâu tây không?”

"Lại mua một tặng một chứ gì? Không ăn đâu, nhìn là đã thấy không tươi rồi."

Giang Mạt không tim không phổi mà cười cười.

Tưởng Văn Na tô son, liếc mắt nhìn cô một cái: “Ông chủ cho cô bao nhiêu tiền mà cô cày bừa kinh thế, cả tối thứ bảy cũng không tha!”

"Một ’xã súc’ như tôi làm gì có tư cách để nói “không”? Tôi còn đang trông cậy ông ấy tăng lương cho tôi đây này.”

(Xã súc là một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản. có nghĩa là “Súc vật của công ty”. Từ ngữ này xuất hiện từ những năm 1990 và dần trở nên nổi tiếng tại Nhật Bản, sau đó lan rộng ra các nước trong khu vực Đông Á, dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc)



Trên mặt Giang Mạt chẳng nhìn thấy chút mệt mỏi nào cả, cô mang dép lê, thuận tay nhặt tờ rơi bất động sản được nhét vào khe cửa.

"Muốn mua nhà à?"

"Tất nhiên, nếu không tôi 996 như vậy làm gì?"

Giang Mạt mỉm cười, giơ tay vẫy vẫy tờ rơi, bước vào trong nhà, ngồi lên trên ghế sô pha.

“Ngày nào cô cũng làm việc đến mệt chết mệt sống mà chỉ dám mua cái bánh giảm giá sau mười giờ thôi á? Chút tiền tiết kiệm đó có đủ mua cái nhà vệ sinh không?”

Giang Mạt: "..."

Tưởng Văn Na quay người lại, nói: “Cái túi xách này bạn trai tôi mới tặng đó, nhìn đẹp không?”

Giang Mạt vừa bước vào đã chú ý thấy trên tay Tưởng Văn Na đang cầm một cái túi có in logo của một thương hiệu xa xỉ nào đó rồi, trước đây cô ta cũng đã từng hai lần đề cập đến chuyện muốn có nó.

Tuy rằng cô cảm thấy chiếc túi này không hợp với khí chất của cô ta cho lắm, nhưng cô vẫn gật đầu: “Rất hợp với bộ đồ hôm nay của cô.”

Tưởng Văn Na mỉm cười hài lòng, lại liếc mắt nhìn cô một cái: "Tôi nói này, với khuôn mặt và dáng người này của cô, tìm một người địa phương có nhà riêng lại có xe hơi là chuyện rất dễ dàng, chẳng khác gì ăn bữa sáng cả."

Lúc này Giang Mạt đang để mặt mộc, lại chỉ mặc một bộ vest đen công sở rất bình thường, thế nhưng trông cô vẫn rất đẹp, là loại xinh đẹp trời sinh, mướt mắt nõn nà, cả dáng người lẫn khuôn mặt đều không bên nào chịu thua bên nào.

“Người đẹp thì không muốn làm, cứ một hai phải vất vả cày cuố cơ.”

Tưởng Văn Na cẩn thận nhìn gương, bĩu môi: "Hay là để tôi giới thiệu cho cô một người nhé?"

Giang Mạt lập tức nhớ tới một bữa tiệc tối mà bạn cùng nhà đã ép cô tham dự.

Những kẻ được gọi là “người đàn ông thành đạt” kia, rặc một đám ông chú trung niên đầy dầu mỡ, cô vội nói: “Khỏi cần, tôi làm phường yêu bằng mắt. Thà tìm một người có đẹp mã lại chăm chỉ để cùng chịu khổ với tôi còn hơn, ha ha."

"Người vừa đẹp mã lại chăm chỉ thì hoặc là ở trong giới giải trí, hoặc là ở trong giới phú bà ha."

Giang Mạt: ...

Là cô ngây thơ quá rồi.

"Ầy, cô còn nhớ anh Vương lần trước không, người đang sở hữu năm căn nhà ấy? Anh ấy tháng sau là kết hôn rồi đó, cô vợ cũng chỉ mới tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật thôi."

Tưởng Văn Na lắc đầu: "Chỉ do cô cứng đầu quá, lúc đó người ra xum xoe quay cô thì cô lại chẳng thèm để ý tới người ta."

Giang Mạt nhìn số tiền đặt cọc được in đậm chữ đỏ trên tờ rơi, nói "À" một tiếng cho có lệ: "Là cái lão 35 tuổi mà đã ly hôn bốn lần ấy hả?"