Chương 1: ỨC Hϊếp

“Dìm chết tiểu tiện nhân này!”

Bên cạnh ao sen, một đạo âm thanh the thé, vang vọng trong sân.

Trong viện, một đôi tuấn nam mỹ nữ đứng bên mặt hồ, trên gương mặt hoàn toàn hiện rõ vẻ khinh bỉ.

Trong ao, hai cái nha hoàn đang gắt gao đem một thiếu nữ ấn vào trong nước.

Thiếu nữ hai tay vung vẫy, hai chân không ngừng giẫy dụa, trong nước lại phát ra âm thanh sặc nước ọc ọc.

Đầu nàng bị người ta đè xuống dưới nước, quần áo cũng bị ướt một mảng lớn, khí lực giãy giụa yếu dần đi.

“Tiểu thư, nếu tiếp tục nữ, Đại tiểu thư sẽ chết chìm.” Một nha hoàn cảm thấy khí lực giãy giụa của thiếu nữ yếu đi, liền bối rối, quay đầu hướng đến nữ nhân phía trên bờ kia mà hỏi một câu.

Nữ tử đang đứng trên bờ, mặt mũi như tơ, hai tay như rắn nước- lại leo lên bả vai của nam nhân bên cạnh.

Nghe nha hoàn nói, nữ tử trong dung mạo hiện lên dáng vẻ tàn khốc vặn vẹo, lúc ngẩn đầu lên, lại đổi sang một ánh mắt nhu nhu nhược nhược, từ từ mập mờ ôn nhu mà nói với nam tử quần áo hoa lệ: “Trần ca ca, tiếp tục như vậy tỷ tỷ có thể chết hay không? Mặc dù tỷ tỷ không nên cùng hạ nhân làm ra chuyện đáng xấu hổ kia, có thể….”

Âm thanh mềm mại đến nỗi khiến người ta chỉ muốn đem nàng ta ôm vào trong ngực, thật tốt mà yêu thương.

Nam tử híp đôi mắt lại, trong ánh mắt đột ngột hiện lên tia hung tợn trên gương mặt lạnh như bang.

“Người hạ tiện như thế, đáng chết!” Hắn một mặt cười lạnh.

Đột nhiên, thiếu nữ trong ao giãy giụa càng lúc càng yếu, hai ả nha hoàn bị doạ đến đột nhiên thu tay về.

Nam tử thấy thế, gầm thét lên: “Đồ phế vật, bản Thái tử tự mình tới.”

Kình phong lướt qua, trong nháy mắt nam tử đã đến bên hồ nước, hắn duỗi đôi chân dài, trực tiếp đạp lêи đỉиɦ đầu cô gái, hung hăng mà đạp xuống.

Nữ tử thân thể lạnh run, híp đôi mắt nhìn thấy người bản thân luôn tâm tâm niệm niệm kia, không biết lấy sức lực từ đâu ra giãy giụa, không ngừng kêu, “Trần ca ca, Cửu nhi không có,… thật sự không có,…”

Nàng toàn thân bị chuột rút đau đớn, một ngụm lại một ngụm nước lạnh mà uống vào, nước trong ao đầu mùa lạnh khiến nàng phát run, sắc mặt tái nhợt.

Nam nhân được gọi là Trần ca ca, vẻ mặt khinh nhờn, lạnh rên một tiếng, lực đạo hạ thủ lại càng nặng hơn.

Cô gái dần dần bị nhấn chìm vào trong nước, cũng dần không còn giãy giụa, hai tay buông thỏng trong nước.

“A, đại tiểu thư có phải là chết rồi hay không?”

“đại tiểu thư bất động rồi.”

“Lần này phải làm sao bây giờ?”

“…..”

Bọn nha hoàn vẫn là nhát gan, nhìn thiếu nữ trong nước không còn giãy giụa, lập tức kinh hoảng.

Nghe vậy, ten nam nhân được gọi là Trần ca ca, trên gương mặt hiện lên một tia cười trào phúng, trừng mắt liếc đám nha hoàn đang hoản loạn kia một cái, nghiêm nghị quát lên: “hô cái gì, hai người các ngươi tới mang tiện nhân này vứt ra bãi tha ma.”

Nữ tử bên bờ trên gương mặt thoáng hiện lên vẻ đắc ý, thế nhưng ngay khi ngẩn đầu, lại lộ ra một bộ thần sắc ôn nhu: “Trần ca ca, chúng ta làm như thế phụ thân không vui đâu, mặc dù tiện nhân này làm chuyện xấu lại không nhận, nhưng rốt cuộc vẫn là đích nữ Phượng gia!”

“Không nghe thấy bản Thái tử nói sao?” Thanh âm lạnh băng lộ ra sự thiếu kiên nhẫn, một đôi mắt lệ lạnh lùng nhìn lướt qua hai tiểu nha hoàn.

Hai nha hoàn trong nháy mắt sợ run cả người, tìm một cái ga giường mang đến, trực tiếp mang người bọc lại.

Hai nha hoàn cẩn thận kéo lấy ga giường, hướng đến bãi tha ma ở ngoại ô mà đi.

Bãi tha ma, hoàn toàn là nơi hoang vắng, xác chết đầy đất.

Hai nha hoàn sợ tê cả da đầu, cả gan đem ga giường kéo đến bỏ bên cạnh bãi tha ma.