Chương 1: Hoàng lương

“Hoàng Lương Chung, bí dược trong cung, không có thống khổ, nghe nói ăn vào sẽ khiến người ta đắm chìm trong giấc mơ khát vọng nhất đời này, sau đó ngủ một giấc không tỉnh.”

Cơ Hoài Tố nhìn chằm chằm bình thuốc màu trắng, con ngươi đột nhiên siết chặt.

“Bệ hạ, quyết tâm đi, nếu còn chần chờ, chỉ sở trong quân sẽ sinh biến.”

Cơ Hoài Tố trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Thật sự không có thống khổ?”

“Mỗi một người ăn Hoàng Lương Chung, cuối cùng đều sẽ nở nụ cười thoả mãn rời đi.”

Cơ Hoài Tố lại trầm mặc, chỉ có gã biết bàn tay mình trong ống tay áo rộng lớn đang run rẩy.

Có lẽ là một chén trà, hoặc chỉ là một cái chớp mắt, gã nghe được giọng nói của mình vang lên bên tai, lạ lẫm mà lạnh lùng, giống như người hạ lệnh không phải là gã: “Ban thuốc đi.”

Nhà tù âm trầm mờ tối, khắp nơi đều là tiếng khóc của tù phạm sắp chết, đáng sợ, âm trầm.

Cơ Hoài Tố chậm rãi đi tới, không biết vì sao mình còn muốn ép mình tới đây.

Gã đã trèo lên ngai vàng, toàn bộ thiên hạ đang chờ đợi gã.

Những người kia lại đến không đúng lúc, làm gã mềm yếu, uy hϊếp được gã, gã nên giống như một vị đế vương chân chính, để những thứ đó ở sau lưng, đó chính là con đường đế vương ắt phải đi qua.

Ngục tốt run lẩy rẩy mở khóa, giống như biết mình đang tham gia vào một chuyện khó lường nào đó.

Cơ Hoài Tố bước vào trong thiên lao.

Vân Trinh cuộn mình ngồi quỳ trong góc tường nhà tù, mái tóc túm lên, trên người cực kì bẩn thỉu, áo tù nhân vải thô lam lũ rách nát, để lộ mảng lớn da thịt ra bên ngoài, da thịt vẫn luôn được sống trong an nhàn sung sướиɠ vốn nên mịn màng trắng nõn, bây giờ lại tràn đầy vết bầm tím xanh, trên mắt cá chân và bàn chân mảnh khảnh tím xanh đan xen.

Cơ Hoài Tố hơi kinh ngạc, gã biết Vân Trinh bình thường tùy hứng tuỳ tiện, đắc tội không ít người bên cạnh mình, nhưng gã không nghĩ tới hắn vừa vào thiên lao mấy ngày ngắn ngủi, bọn họ đã tiến hành tư hình để xả sự bất mãn lúc trước, gã cố gắng né tránh tin tức đến từ Vân Trinh, bởi vì gã vô ý thức cũng không thể đối mặt với việc mình bạc tình bạc nghĩa.

Gã vươn tay ra phía trước, lại rụt về, chỉ có thể ngồi xổm xuống, ánh mắt phức tạp, nhẹ giọng gọi nhũ danh của hắn: “Cát Tường Nhi?”

Vân Trinh cúi đầu, ánh mắt tan rã, nhưng cũng không hôn mê, chỉ cúi thấp đầu, rũ mắt không nhúc nhích, từ bên mặt có thể nhìn thấy khóe miệng hắn nứt ra sưng đỏ, dường như đã bị tát mạnh, hiển nhiên vẻ mặt không còn tỉnh táo lắm, nhưng lại mỉm cười quỷ dị.

Ngón tay Cơ Hoài Tố hơi phát run, vậy mà lúc này gã tại nghĩ: Hắn đang nằm mơ một giấc mộng đẹp sao? Hắn mơ thấy cái gì?

Vân Trinh chợt đưa mắt lên nhìn gã một cái, cái nhìn kia giống như thời niên thiếu trước đây, làm gã nhớ tới thiếu niên quần áo lụa là hăng hái đó.

Thời gian làm bạn thuở niên thiếu bỗng nhiên gào thét mà tới, hiện ra rõ mồn một trước mắt, môi gã run rẩy rẩy, thấp giọng gọi một tiếng: “Vân Trinh?”

Vân Trinh mỉm cười, nhìn gã một cái, trên mặt toàn là vết máu, nhưng hắn lại như không cảm nhận được, chỉ là trầm thấp mở miệng, giọng nói khàn khàn đến đáng sợ: “Cơ Hoài Tố.”

Cả người Cơ Hoài Tố bắt đầu run rẩy, nhưng vẫn miễn cưỡng mình duy trì trấn định, không để ý đến vết bẩn trên người Vân Trinh, mà tiến lên đỡ lấy hắn, giữa bọn họ, vẫn luôn là Vân Trinh nhỏ tuổi hơn chủ động bám lấy gã, gã chưa từng chủ động ôm hắn bao giờ.

Hắn phải chết, thiếu niên trước mắt đã từng nhìn mình từ một phiên vương không có tiếng tăm không được sủng ái đi từng bước một đến Thái tử nổi tiếng thiên hạ, hắn phải chết, chết vào đêm trước ngày mình lên ngai vàng.

Cơ Hoài Tố bỗng nhiên muốn biết hắn đang mơ thấy cái gì, mới có thể để hắn nở một nụ cười đẹp đẽ như vậy.

Là mơ thấy được ở với mình sao?

Giống như lúc trước đã nói, một người làm minh chủ, một người làm danh thần — chúng ta sẽ làm một đôi quân thần lưu danh muôn đời.

Cơ Hoài Tố bỗng nhiên rất muốn biết hắn nhìn thấy gì: “Cát Tường… Ngươi mơ thấy gì?”

Vân Trinh bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: “Rốt cuộc hoàng lương vẫn là giả.”

(*) Hoàng lương: ví von giấc mộng đẹp hư ảo không thể thực hiện được

Cơ Hoài Tố khẽ giật mình, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ nghe được một câu như vậy.

Vân Trinh cười rất vui vẻ: “Bí dược lưu truyền đời đời của Cơ thị sẽ khiến cơ bắp trên mặt người ta cứng ngắc, nhìn rất giống như đang cười mà thôi, chứ thật ra ăn vào rất đau đớn, ngũ tạng giống như bị lửa đốt, cả người đều không động đậy được, giống như ngồi trong Hồng Liên Nghiệp Hỏa ở Địa Ngục, chờ đợi mình bị đốt thành tro bụi.”

Hắn nhìn về phía cơ Hoài Tố, ánh mắt bình tĩnh nhưng lại mang theo vẻ chế giễu, giống như lúc trước hay ranh mãnh trêu đùa gã.

Cơ Hoài Tố cúi đầu, cả người run rẩy như lá thu rụng trong gió: “Ta bảo ngự y đến xem cho ngươi, được không?” Gã biết đã không kịp, nhưng có thể để hắn dễ chịu chút không?

Ánh mắt của Vân Trinh đang nhanh chóng tan rã, hắn rất cố gắng nói chuyện, vẫn luôn mỉm cười, nhưng thật ra hắn đã không có sức lực, lọt vào trong tai Cơ Hoài Tố giống như nỉ non: “Nhưng đúng là ta đang có một giấc mơ đẹp…”

“Ta mơ tới thấy ta sống lại một đời, lần này, ta không còn lựa chọn ngươi nữa.”

“Thật sự là một giấc mộng đẹp.”

Hắn trầm thấp than thở, đôi mắt mở to giống như thật sự đắm chìm trong mộng đẹp, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị, cứ như thế mà tắt thở, mang theo vết thương đầy người.

Cơ Hoài Tố ôm hắn, cả người run lẩy bẩy.

Gã biết, cả đời này, gã sẽ không được ngủ ngon.