Chương 1: "Tôi sẽ khiến em có một đêm khó quên."

Chương 1

Phố Vĩnh Kiều, một con phố quá đỗi bình thường hiện nay, có đông đúc vô số cô gái trẻ chật đến nỗi con kiến còn chui không lọt.

Những nữ sinh ở hàng sau duỗi thẳng cổ nhìn về phía trước, thỉnh thoảng lại nghe thấy âm thanh liên tiếp nhau không ngừng lặp lại với tuần suất cao: "Đẹp trai quá đi! Sao anh ấy có thể đẹp trai như thế!"

Có người đi đường đi ngang qua, tò mò hỏi: "Người đẹp, các cô đang nhìn ai vậy?"

"Trầm Thiến Sơ nha." Nữ sinh hàng sau hồi đáp: "Ngươi không biết sao? Hôm nay anh ấy đi đại ngôn của hãng di động ở gần đây."

"Thật không? Anh ấy thật sự rất đẹp trai?"

Nữ sinh vội vàng lấy ra đoạn video nhỏ vừa quay được và chia sẻ với người nọ: "Ngươi nhìn xem, có phải là rất soái không? Chiều cao này, khuôn mặt này, thân thể này. Trời ạ, không ai trên đời này có thể đẹp trai hơn ảnh."

Những người qua đường đều biết rằng người hâm mộ trong mắt các cô đều là Tây Thi chuyển thế. Học sinh bây giờ đều như thế. Họ nghĩ rằng thần tượng của họ là đẹp trai nhất thế giới. Ai mà biết được điều đó trong ánh mắt của người khác, thần tượng của các cô ...

Anh ta vừa suy nghĩ vừa cúi đầu, nhưng khi tầm mắt chạm vào thiếu niên trên màn hình, cả người liền choáng váng, khuôn mặt này, thân thể này, khí chất này!

Mẹ kiếp! Đây là một soái ca đáng được mơ ước trong mắt người khác!

Người qua đường đã chuyển thành Fan trong nháy mắt, anh ta vươn cổ nhìn về phía trước và bật chế độ chụp ảnh với các tiểu cô nương xung quanh.

Hoạt động của Trầm Thiến Sơ đã kết thúc, và lên xe dưới sự hộ tống của vệ sĩ, người đại diện và trợ lý.

Hắn vẫy tay với Fan bên ngoài cửa kính xe, mơ hồ có thể nghe thấy một giọng nam xen lẫn một loạt giọng nữ, đặc biệt rõ ràng, “Trầm Thiến Sơ, ma ma yêu con!”

"Trầm ca, anh có fan nam ma ma nha." Tiểu trợ lý cười nói.

"Anh không cần nga." Trầm Thiến Sơ cự tuyệt.

Hắn mới chơi mấy trò chơi với nhãn hiệu, giờ thì mệt mỏi, dựa vào lưng ghế mà nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thấy vậy, Tiểu Lưu cúi đầu, xem tiểu thuyết đang hot trên mạng bằng điện thoại.

Khi tinh thần Trầm Thiến Sơ khá hơn một chút, và đang định trò chuyện với trợ lý của mình, hắn thấy tiểu trợ lý mở to hai mắt và nhìn hắn như nhìn thấy quỷ.

"Có chuyện gì vậy?" Hắn thắc mắc.

Tiểu Lưu chỉ vào điện thoại di động, nhìn hắn, muốn nói chuyện, nhưng lại xấu hổ không dám nói, cuối cùng khịt mũi, tức giận quăn điện thoại.

"Lại có người mắng ta?" Trầm Thiến Sơ đoán rằng điều khiến tiểu trợ lý hắn tức giận chẳng qua là có người hắc hắn, có người mắng hắn hoặc có người vừa hắc vừa mắng hắn.

"Không phải." Vẻ mặt của tiểu Lưu có chút vi diệu: "Đọc tiểu thuyết thấy có người trong sách trùng tên với anh.”

Trầm Thiến Sơ gật đầu, ngay sau đó ý thức được cô trợ lý nhỏ đang xem đam mỹ, vì thế do dự một lúc lâu hỏi:"Ta là công?"

Tiểu Lưu: ". . . . . . Thụ."

Trầm Thiến Sơ: ! ! !

"Ta, THỤ? !"

Tiểu Lưu yên lặng gật đầu.

Trầm Thiến Sơ:..........Quên đi, chỉ là trùng tên với nhân vật trong tiểu thuyết, không phải hắn, đành chịu vâỵ.

"Chàng trai ấm áp như ánh mặt trời, đẹp trai, quyến rũ, phú khả địch quốc, vạn người mê thụ?" Hắn nghi ngờ nói.

Tiểu lưu: ". . . . ...là vật hi sinh thụ."

Trầm Thiến Sơ: ? ? ? ?

"Bạch nguyệt quang?"

"Là rau cải trắng."

Trầm Thiến Sơ: ! ! !

"Cái tiểu thuyết ba láp ba xàm gì vậy!" Trầm Thiến Sơ chỉ vào điện thoại di động của tiểu Lưu, "Xóa, xóa ngay lập tức, tác giả này viết cái kiểu tào lao gì vậy, cái tên độc nhất vô nhị của ta, sao có thể là bia đỡ đạn? Điều này rất không khoa học.! "

Hắn nhìn tiểu Lưu: "Nhìn ta giống rau cải trắng lắm sao?"

Tiểu Lưu lắc đầu: "Sao có thể chữ Trầm ca, nếu ngài là rau cải trắng thì những người khác đèu không phải là bọt biển hết sao? Ngài nhìn vào giá trị nhan sắc này, thân thể này, sự nổi tiếng. Tiểu thuyết này chắc chắn là antifan làm! Bọn họ không có cách nào đánh trực diện ngài nên chỉ có thể sáng tác ra cái này để giành thắng lợi tinh thần tự an ủi!"

“Ừ.” Trầm Thiến Sơ khoanh tay.

Hắn tức giận dựa vào cửa xe, một lúc sau, tò mò hỏi: "Mà tiểu Lưu, quyển tiểu thuyết này viết về cái gì vậy?"

Tiểu Lưu nghe vậy thập phần không đành lòng thuật lại nội dung trong truyện, còn muốn phun tào một hồi.

Trầm Thiến Sơ nghe một đống nội dung máu chó, trong lòng không nói nên lời.

Quả là bia đỡ đạn chuyên nghiệp và tận tụy với nghề, người đã liên tục nhảy vào bờ vực của cái chết, thúc đẩy sự phát triển của cốt truyện theo nhiều cách khác nhau, và tận tâm với công việc của mình.

Hắn thực sự bị cái tên "Trầm Thiến Sơ" chọc cho mù tai chó!

Chao ôi, chính là bây giờ hắn thực sự rất bận không có thời gian,nếu không thì hắn cũng sẽ dấn thân vào sự nghiệp viết lách. Ta sẽ viết Trầm Thiến Sơ là một nam nhân vô song, khôi ngô tuấn tú, được vạn người săn đón, cho dù là thụ thì cũng phải là bạch nguyệt quang hoặc nốt chu sa, còn phải đẹp trai vô song, khí chất bất phàm, dù sao thì cũng phải tốt hơn rau cải trắng.

Nghĩ vậy, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy khu ẩm thực cách đó không xa có vẻ rất náo nhiệt.

"Dừng xe." Trầm Thiến Sơ nói, thay một chiếc áo khoác bình thường nhất, đội mũ và đeo kính, “Xe không có ai đuổi theo đúng không?Cũng Không có ai đuổi theo tôi, vậy tôi sẽ đi xuống."

"Cậu định đi đâu vậy?" Nãy giờ không nói chuyện - người đại diện cuối cùng cũng phải lên tiếng.

“Nhớ tới đắng cay ngọt bùi, muốn cảm nhận cuộc sống phong phú .” Trầm Thiến Sơ nói xong bước xuống xe.

Người đại diện vội vàng chạy theo: "Tôi sẽ đi cùng cậu.”

Trầm Thiến Sơ không có ý kiến, cùng anh ta đi lên phía trước.

Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ, đứa trẻ khóc rất lớn, Trầm Thiến Sơ quay đầu lại thì thấy một đứa bé đang khóc gọi mẹ, hắn đi về phía giữa đường.

Hắn chạy tới bế đứa trẻ lên, “Em có biết trẻ con không thể tự mình đi sang đường không?” Nhẹ giọng hỏi.

Vừa dứt lời, hắn đã nghe thấy tiếng kêu đau thấu tim của người đại diện, “ Thiến Sơ!”

Trầm Thiến Sơ không kịp quay đầu lại đã bị một chiếc ô tô lao thẳng tới đâm chết .

Hắn nghe thấy tiếng la hét và tiếng kêu cứu lo lắng từ người đại diện của mình, Trầm Thiến Sơ nằm trên mặt đất, cảm giác như có thứ gì đó đang truyền ra từ cơ thể hắn.

Làm sao lại có một chiếc xe hơi? Rõ ràng là đèn đỏ? Có ai đó đã vượt đèn đỏ à?

Vậy có phải hắn sẽ chết không? Khổ quá mà, hắn mới nổi tiếng, mới 22 tuổi, còn trẻ như vậy, còn chưa nói chuyện yêu đương, chưa lái xe ô tô sao lại chết sớm như thế? !

Trầm Thiến Sơ cảm thấy mình quá khó khăn, hắn chết không nhắm mắt!

*

Trầm Thiến Sơ trừng mắt, rồi lại trừng mắt, nhìn trần nhà màu trắng và ngọn đèn pha lê trắng trên đầu với vẻ mặt hoài nghi.

Không phải hắn ở trên đường cái sao?

Không phải hắn đã chết sao?

Nhưng tại sao vừa mở mắt ra hắn lại ở trong phòng?

Trầm Thiến Sơ lăn lốc ngồi dậy, nhìn xung quanh bốn phía, hẳn là trong một phòng khách sạn, hắn đang mặc áo choàng tắm của khách sạn.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn như thế nào lại ở chỗ này? Không lẽ đây là thiên đường sẽ có thiên sữ bay qua bay lại vèo vèo? Quá không chân thực!

Trầm Thiến Sơ còn đang nghi hoặc, thì bỗng nhiên cửa phòng tắm mở ra, một người đàn ông bước ra khỏi đó.

Người nọ mặt mày anh tuấn, thoạt nhìn rất cao, vừa lau tóc vừa đi về phía hắn.

Vẻ ngoài của y rất tốt, khuôn mặt hoàn mỹ có đôi mắt như mực, đen và sâu, y bước đi vội vàng, những giọt nước từ đuôi tóc lăn dài xuống cổ rồi thấm vào áo choàng tắm trông thật gợi cảm.

Trầm Thiến Sơ dời tầm mắt, liền thấy áo choàng tắm trên người mình mặc hờ hững, còn lộ ra một khoảng ngực rộng lớn có thể mặc sức tưởng tượng xâu xa.

"Nhìn đủ chưa?” Đối phương đến gần hắn, hơi nhướng mi, lau đuôi tóc, cười nhìn hắn.

Trầm Thiến Sơ xấu hổ gật đầu: "Đủ rồi."

“Vậy chúng ta có thể bắt đầu.”

Bắt đầu? Bắt đầu cái gì?

Trầm Thiến Sơ trong đầu tràn đầy nghi hoặc, cũng không dám lộ ra ngoài, chỉ có thể uyển chuyển nói: “Ý của anh là…?”

Hàn Thành chế nhạo một tiếng: "Lúc này còn giả bộ rụt rè làm gì, chẳng lẽ buổi tối đến đây cả đêm chỉ để đắp chăn nói chuyện tâm sự trong sáng hay gì? Hiện tại ta cũng tắm rửa xong, chúng ta cũng nên bắt đầu làm chính sự.

Trầm Thiến Sơ nghĩ ngợi một lúc, do dự giơ tay lên, vỗ tay, ngập ngừng nói: "Ba ba ba?"

"Bằng không?" Hàn Thành hỏi

Trầm Thiến Sơ hiểu điều đó ngay lập tức! Hẳn là trước khi chết hắn không cam lòng nên thiên sứ mới an bài cho hắn một anh chàng đẹp trai như vậy để thỏa nguyện ước trước khi chết của hắn!

Tuy rằng không thể yêu đương, còn có thể lái xe nha, không phải, tài xế đã được chọn lọc kĩ lưỡng luôn.

Trầm Thiến Sơ ngừng luống cuống trong nháy mắt, nhanh đến đây đi!

Hắn nhìn Hàn Thành với tràn ngập mong chờ trong lòng, sau nhiều năm uốn éo, cuối cùng hắn cũng có thể trải nghiệm cảm giác tốc độ cao, không còn phải nhìn họ với vẻ mặt thất thần khi bạn bè xung quanh thỉnh thoảng nói về chủ đề này. . Tôi tự hỏi y đang nói về loại xe gì, y đang nói về nó hay như thế nào, danh sơn mà mọi người đang nói đến là ngọn núi gì, và tại sao cả thế giới dường như chỉ có hắn không biết!

Lên xe đi các bằng hữu, hãy cùng chúng tôi trải nghiệm cảm giác hồi hộp của cuộc đua kɧoáı ©ảʍ nào! Come on baby!

Nhìn thấy hắn trong một giây thay đổi sắc mặt ba lần, Hàn Thành thấy hắn có vẻ muốn muốn thử, cũng không nhiều lời, trực tiếp đem hắn đè xuống đẩy lên.

Tay y nắm lấy dây lưng áo choàng tắm của Trầm Thiến Sơ, dùng sức nhẹ, thắt lưng đã bị xé toạc.

Hàn Thành nhìn bờ vai và cái cổ trắng nõn của hắn, chỉ là bị hai tay che lại, Trầm Thiến Sơ đột nhiên chống tay xuống, hình như nhớ đến cái gì liền hỏi y: "Chà, anh có báo cáo kiểm tra sức khẻo không? Tôi muốn xem một tí."

Tuy rằng hắn đã chết nhưng cần chú ý đến sức khẻo và vệ sinh để tránh bị HIV/AIDS.

Hắn đến sạch sẽ và ra đi một cách sạch sẽ tiêu sái!

Hàn Thành không nói nên lời: "Vừa mới cho em xem liền nhất quyết không xem, hiện tại lại muốn xem."

Y bất đắc dĩ đứng dậy, lấy báo cáo sức khẻo của mình trong túi ra, đưa cho hắn.

Trầm Thiến Sơ ngồi dậy xem xét kỹ càng, xem một hồi lâu mới chắc chắn không vấ đè gì mới yên tâm.

Trầm Thiến Sơ đem báo cáo trả lại cho y, trước khi buông tay, hắn liếc nhìn họ tên trên tờ giấy, y tên là Hàn Thành.

Hàn Thành tùy ý đem bản báo cáo y tế đặt sang một bên rồi lại đẩy hắn lên giường.

Trầm Thiến Sơ ngoan ngoãn nằm cho đến khi Hàn Thành chạm vào thân thể của hắn, hắn bất giác siết chặt cơ thể, theo phản xạ ấn tay phải của Hàn Thành.

"Lại làm sao nữa?" Hàn Thành bất lực, lúc lái xe cứ bị ép phanh như vậy làm sao lái tiếp nha?

“Chà, tôi muốn hỏi, tôi có thể làm tài xế được không?” Trầm Thiến Sơ thành khẩn nhìn về y, chuyện này là để thỏa mãn nguyện vọng của hắn, không phải nên cho hắn làm công sao?

Bây giờ nằm xuống như thế này, hắn luôn cảm thấy có chút vi diệu.

Hàn Thành không chút do dự, "Không được."

"Vì sao?"

"Trước kia em từng lái xe chưa?" Hàn Thành hỏi: "Em có biết điều gì cần chú ý không? Khi nào thì đạp ga, khi nào thì đạp phanh, và khi nào thì nên chuyển làn., Khi nào ngọn lửa sẽ tắt, và làm thế nào để cuộc hành trình này có thể diễn ra tốt đẹp, em có biết không? "

Trầm Thiến Sơ- người chưa từng đi trên đường: ... Hắn không hiểu, hắn không biết, hắn chỉ nhìn thấy nó trong sách.

Hàn Thành biết hắn không biết, vì vậy y khoe khoang mà không biết xấu hổ, "Nhưng tôi biết, dù là xe thể thao, ô tô, đường núi, đường quê hay đường bê tông, tôi đều hiểu điều đó, vì vậy ta so với em ai thích hợp hơn. ”

Trầm Thiến Sơ không khỏi liếc y một cái, lợi hại a, lão tài xế, kinh nghiệm phong phú!

Bây giờ hắn không còn tranh cãi nữa, vốn hắn đối với việc làm công hay thụ cũngkhông có quá nhiều chấp niệm. Vào lúc này, sẽ khá tốt nếu có một người lái xe già chỉ dẫn hắn để hắn hiểu được bí ẩn của cuộc hành trình, làm thụ cũng không tệ.

“Vậy thì anh phải lái xe bằng cả trái tim của mình.” Trầm Thiến Sơ nói với y, “Tôi là xe mới, là lần đầu tiên đi đường, không tránh khỏi va chạm.”

Hàn Thành nghe hắn nói như vậy thật ra cũng có chút kinh ngạc, y là một tài xế mới không ngờ lại gặp trúng chiếc xe chưa ai lái bao giờ.

Y tưởng rằng Trầm Thiến Sơ chưa bao giờ lái xe, nhưng y không ngờ rằng hắn thậm chí còn chưa từng đi trên đường!

Đêm nay sẽ là một đêm khó quên trong cuộc đời lái xe của y, xác suất nhỏ như vậy đều bị hai người họ gặp được, tay mới lái xe mới, xứng đôi vừa lứa.

“Đừng lo lắng.” Hàn Thành dõng dạc nói, “Ta nhất định sẽ cho ngươi trải qua một lần, cả đời khó quên.”

Y nói xong, lại đẩy ngã Trầm Thiến Sơ.

Vì là xe mới nên tốt hơn hết y nên cẩn thận, nếu không, sau một chuyến đi, người lái xe có thể vẫn là người lái xe, nhưng chiếc xe lúc đó có thể không còn nguyên vẹn nữa. Lỡ đâu y lái xong thành một chiếc xe phế liệu.

Hàn Thành nghĩ như vậy, lại một lần nữa chuẩn bị khởi động xe, lại thấy Trầm Thiến Sơ đột nhiên đè tay y lại, hắn ngẩng đầu trộm dò xét y một cái.

Hàn Thành:.............

"Lại làm sao nữa?"

Đánh một tiếng trống, tinh thần hăng hái. Hai tiếng, dũng khí suy giảm. Mà ba tiếng, sức chiến đấu không còn. Hàn Thành cảm thấy y sắp héo tàn!

---------------------------------------

rau cải trắng là thức ăn cho gia súc nha mn

Lần đầu edit xin nhẹ nhàng góp ý

mình sẽ chỉnh sửa nha

Cảm ơn mn đã đọc