Chương 1: Cô Không Phải Là Cô Ấy!

Đêm tân hôn, Ninh Vịnh Nghi một mình ngồi trên giường, mắt ráo hoảnh nhìn vào căn phòng hạng sang được bài trí xa hoa.

Cạch, cánh cửa mở ra. Người đàn ông mà cô gọi là chồng vừa bước vào, người nồng nặc mùi rượu.

“Tại sao lại là cô? Ninh Vịnh Sam đâu?”

Kèm theo lời nói đó là đôi bàn tay rắn chắc siết chặt cánh tay cô. Người đàn ông nhìn cô bằng đôi mắt đυ.c ngầu, tức giận xen lẫn thất vọng.

Ninh Vịnh Nghi nuốt nước bọt một cái, nhớ lại lời vυ" nuôi của mình.

Hai tuần trước…

“Nhị tiểu thư, nghe nói Hạ thiếu gia không dễ chọc, cô còn cười được như vậy?”

Ninh Vịnh Nghi vuốt ve nếp váy, mỉm cười nhìn bà vυ" nuôi mình từ nhỏ đến lớn.

“Con đã quyết định rồi, ở Ninh gia cũng có gì tốt đẹp đâu?”

“Nhưng người mà Hạ tổng muốn cưới là Ninh đại tiểu thư, cô cố chấp như vậy, liệu sau này cuộc sống có dễ dàng được hay không?”

Ninh Vịnh Nghi lại mỉm cười, hình như từ nhỏ đến lời, cô giỏi nhất chính là ngoan ngoãn mỉm cười.



“Vυ", vυ" đừng lo cho con, con tự biết cách chăm sóc mình. Vυ" cố gắng đợi thêm một thời gian nữa, khi nào cuộc sống của con ở Hạ gia ổn định, con sẽ đón vυ" sang.”

Ninh Vịnh Nghi nói như vậy, sau đó quyết tâm gả đi. Vυ" nuôi cũng không khuyên được.

Ninh Vịnh Sam không muốn gả vào Hạ gia, bèn lén lút trốn đi cùng gã nhân tình của cô ta. Ninh gia không còn lựa chọn nào khác, lại không muốn thất hứa với Hạ gia, đành đẩy đứa con gái ngoài giá thú là Ninh Vịnh Nghi bước vào hang cọp.

Hạ thiếu gia - Hạ tổng Hạ Minh Hạo là một kẻ vô cùng tàn nhẫn, trên thương trường quyết đoán sát phạt, chưa có ai dám đắc tội. Tính cách hắn độc đoán lạnh lùng, cọc cằn gian ác. Thậm chí có lời đồn rằng hắn đáng sợ đến nỗi, ba vị tiểu thư từng đi xem mắt hắn trở về đều hoảng sợ không muốn gả đi, hại hắn nay đã ba mươi hai tuổi mà vẫn chưa vợ.

Ninh Vịnh Nghi đúng là bước chân vào quỷ môn quan. Có điều, cô lại muốn thử, biết đâu kế hoạch của Ninh gia lần này có thể thành công công tốt đẹp?

Đến ngày thành hôn, đúng như Ninh Vịnh Nghi đoán, Hạ Minh Hạo không xuất hiện, lễ đường xa hoa nhưng vắng vẻ, lễ nghĩa sơ sài. Ninh Vịnh Nghi cũng biết, cuộc sống sắp tới sẽ khó khăn thế nào.

“Sao vậy? Không nói Ninh Vịnh Sam ở đâu, đừng nghĩ tôi không có cách tìm cô ta về.”

Ninh Vịnh Nghi nhìn dáng vẻ say khướt, khuôn mặt siêu cấp lạnh lùng tàn ác của Hạ Minh Hạo, tặc lưỡi một cái rồi nói:

“Không phải tôi không nói, mà là tôi không biết gì để mà nói. Hay là… chú tự mình đi tìm chị ấy đi.”

Hai hàng lông mày Hạ Minh Hạo khẽ giật mấy cái.



Cái gì? Chú?

Hắn già đến mức Ninh Vịnh Nghi gọi hắn bằng chú sao?

Thấy Hạ Minh Hạo đột nhiên đực mặt ra, Ninh Vịnh Nghi cũng không nhiều lời nữa, cô ngáp một cái rõ dài rồi nói:

“Xin lỗi chú, tôi cũng không biết tại sao tôi lại bị gả đến đây, phiền chú… có thể cho tôi ngủ nhờ ở đây một đêm không? Ngày mai tôi lập tức dọn ra ngoài.”

Gả vào Hạ gia, thoát khỏi Ninh gia.

Dọn ra khỏi Hạ gia, thoát khỏi tên ma đầu Hạ Minh Hạo.

Kế hoạch của Ninh Vịnh Nghi hoàn hảo đến mức chính cô cũng khâm phục mình. Thế nhưng, Hạ Minh Hạo lại đen mặt, gầm gừ một tiếng rồi nói:

“Ninh gia thất hứa với Hạ gia, nhóc con, cô nói xem tôi sẽ dễ dàng để cô đi như vậy?”

Ninh Vịnh Nghi sửng sốt, nhìn ánh mắt nguy hiểm kia mà lạnh cả sống lưng. Sống trên đời mười chín năm, cô chưa bao giờ thấy sợ như lúc này.

Hạ Minh Hạo thấy Ninh Vịnh Nghi run rẩy một hồi, bèn cười tàn ác:

“Người tôi muốn cưới về là Ninh Vịnh Sam, cô ta nợ tôi mười ba tỷ còn chưa có trả!”