Chương 1: Em rất nhớ anh

8 giờ tối, Hướng Ngâm cúi chào nói lời cảm ơn với nhân viên quay phim, nói vài câu “Vất vả rồi” sau đó đi ra khỏi phòng ghi hình.

Tiểu Triều từ phía sau nhanh chân đuổi theo, đưa cho cô bình nước “Tiền bối Hướng cũng thật vất vả.”

Đây là thực tập sinh mới, vừa mới tốt nghiệp, lúc nói chuyện còn xen kẽ thẹn thùng, gặp ai cũng đều quy củ gọi một tiếng “tiền bối”.

Hướng Ngâm khen cậu ta một câu, cậu ấy cười đến càng vui vẻ.

“Tiền bối Phan có đặt bàn ăn ở nhà hàng, mười phút nữa mọi người tập hợp dưới đại sảnh, tất cả chúng ta cùng đi ăn a.”

Tiểu Triều cười đến mặt tràn đầy hồng quang, “Tiền bối Hướng, chúc mừng chị trở về phòng ghi hình a. Trước đây em có nghe nói chị là đứng đầu lớp phát thanh, hôm nay được nghe chị dẫn chương trình, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Hướng Ngâm tốt nghiệp khoa truyền thông đại học Nghi Bắc, học phát thanh viên, dáng người lẫn khí chất đều hoàn hảo. Khi còn học Đại học nhận học bổng và tiền thưởng đếm không xuể, sau khi tốt nghiệp thì tới Tuy Thành.

Thật ra cũng không phải nói Tuy Thành kém cỏi, mà hai thành phố này cách nhau khá xa, Tuy Thành phát triển tốt, cũng không bằng đất vàng Nghi Bắc.

Ngoài ra, Hướng Ngâm cũng không phải người Tuy Thành.

Vào đài truyền hình Tuy Thành, cũng không lập tức đẩm nhiệm vị trí dẫn chương trình, mà phải nỗ lực phấn đấu mới lên được vị trí này. Suốt bốn năm trời, thường xuyên chạy đôn chạy đáo bên ngoài, tháng trước mới được chuyển đến đây, hôm nay là ngày cô ghi hình lần đầu tiên.

Tiểu Triều nói phải đi ăn mừng chúc mừng cô. Lời mời khá đột nhiên, Hướng Ngâm chưa kịp chuẩn bị, hơn nữa cô chỉ là chuyển công việc đến đây mà thôi, không có đáng.

Cô đang định tìm lý do để từ chối, Tiểu Triều liền lén lút nói cho cô: “Đây là ý kiến của Hạ chủ nhiệm.”

Ý kiến của Hạ chủ nhiệm, chính là ý kiến của lãnh đạo.

Hướng Ngâm nghĩ vừa rồi trong phòng ghi hình, luôn có ánh mắt dừng trên người cô. Cô rất muốn bỏ qua, nhưng vẫn không nhịn được khẽ liếc qua hướng đó, phát hiện Hạ Tuân đang đứng.

Cô gật gật đầu nói đã biết, “Tôi đi tới toilet trang điểm lại một chút.”

Mùa đông nhiệt độ không khí thấp, ở Tuy Thành đặc biệt lạnh, trong toilet không có máy sưởi, không khí ẩm ướt lạnh lẽo làm cô run cầm cập.

Vừa đóng cửa WC, điện thoại rung lên, là Bạch Giản gọi đến.

“Em nghe.”

Giọng nói bây giờ của cô gái hoàn toàn bất đồng so với thanh âm dễ nghe trong trẻo như vừa rồi, nghe có vài phần ám ách, mê mang phảng phất hơi nghẹn, cào đến ngứa ngáy tâm can.

“Hút thuốc?”

Hướng Ngâm cười, “Anh theo dõi em sao?”

Cô vào phòng vệ sinh, chân mang giày cao gót cả một ngày có chút mỏi, cô cởi một chiếc thả lỏng mắt cá chân, lưng dựa vào tường, dáng người phập phồng quyến rũ được đồng phục bao lại càng hiện lả lướt.

Bạch Giản nghe cô nói liền im lặng, giơ tay ném vào thùng rác bên cạnh.

Không khí xung quanh phòng thực lạnh, không có gì ủ ấm tay, Hướng Ngâm muốn lấy bật lửa ra nghịch.

Bạch Giản hỏi: “Lạnh sao?”

Bật lửa rắc vang, anh nghe được tiếng động rất nhẹ.

“Ừm, có chút lạnh.”

Sau khi kết thúc công việc làm người thực lười biếng, cả người như bị rút hết khí lực, đứng còn đứng không vững.

Hướng Ngâm điều chỉnh tư thế, cũng không mang lại giày, vẫn như cũ lười biếng dựa vào tường. Đầu hơi nghiêng, cô cười nhàn nhạt, “Muốn anh đến đón em về.”

Những lời này làm Bạch Giản nghe xong sửng sốt vài giây.

Cô rất ít khi làm nũng như hôm nay.

Có lẽ là vì công việc, cô vào nam ra bắc ngần ấy năm, trước kia nũng nịu bao nhiêu thì hiện giờ trở nên cứng cỏi lại độc lập bấy nhiêu.

Thấy anh không trả lời, Hướng Ngâm lại nhẹ giọng bổ sung một câu.

“Em rất nhớ anh.”

Lúc này Bạch Giản có phản ứng, “Mười lăm phút nữa anh sẽ đến.”

“Mười lăm phút không được.” Hướng Ngâm nói.

Bạch Giản: “Năm phút.”

Mười lăm phút, là khoảng cách từ công ty anh đến đài truyền hình, nếu lái xe thật nhanh, không chờ đèn đỏ, ít nhất cũng phải tám phút.

Hướng Ngâm cười khanh khách, qua một lát cô mang giày vào, nói không cần anh tới.

“Đêm nay em có liên hoan, sẽ về trễ một chút.”

“Hướng Ngâm.”

Một câu này, nghe ra được anh có chút nghiến răng nghiến lợi, nhưng Hướng Ngâm căn bản không để bụng.

“Không cần chờ em, anh đi ngủ sớm đi.” Cô mở cửa WC, đi ra ngoài đem bật lửa ném vào thùng rác, “Hơn nữa, đêm nay không nhất định em sẽ gặp người kia.”