Chương 29: Phản bội

Edit+Beta: Thi

Trên sofa, Phó Thời Lễ mặc áo sơmi cao cấp, những ngón tay thon dài giơ lên, lưu loát cởi bỏ cà vạt, lúc cúi người về phía trước vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm cô.

Khương Từ mẫn cảm nhận ra một tia nguy hiểm, bất giác thẳng lưng, đôi mắt đen nhánh mở to nhìn anh.

"Hử? Em có biết từ chối thế nào không?" Người đàn ông nhướn mày.

“Tôi..."

Khi Phó Thời Lễ tới gần, hơi thở mát lạnh cùng mùi thơm xa lạ kia cũng truyền đến rõ ràng khiến cô cảm thấy thần kinh trong đầu hơi căng thẳng, đầu ngón tay theo bản năng chạm vào bụng mình. Trong nháy mắt, Khương Từ đã lấy đứa trẻ làm lá chắn.

Cô còn mím chặt đôi môi khô khốc, nói: “Tôi sẽ nói trong nhà còn có con nhỏ.”

Đôi môi mỏng của Phó Thời Lễ cong lên, cười như không cười, dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ cẩn thận của cô, đè nén giọng nói trầm thấp, rất kiên nhẫn mà dạy cô: “Không được, em phải nói chồng tôi là Phó Thời Lễ, cẩn thận không tôi bảo anh ấy đến đánh cậu.”

[Mé... 🤭]

Lấy tư cách của anh, đánh ở đây khẳng định không chỉ bằng vũ lực.

Bất quá, dùng thủ đoạn dạy dỗ người khác, dường như kết cục của đối phương sẽ càng thảm hại hơn.

Người đàn ông trêu chọc rõ ràng như vậy khiến Khương Từ vừa có chút xấu hổ, lại vừa muốn bật cười.

Đôi môi xinh đẹp vô thức mím lại một nụ cười, để nhắc nhở anh mối quan hệ của hai người vẫn chưa phải vợ chồng.

Phó Thời Lễ lại gần, khoảng cách giữa hai người gần như chỉ bằng một tờ giấy, hơi thở nóng rực của anh phả vào chóp mũi thanh tú của cô, cơ thể dường như muốn tiến lên.

Lông mi tinh xảo của Khương Từ run lên, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn mỹ mà vô số cô gái thèm muốn bấy lâu nay, theo bản năng tránh đi liền nhìn vào vạt áo sơmi anh.

Phó Thời Lễ rất thích mặc sơmi trắng, chất liệu vải giống như được tẩy trắng, cho người ta cảm giác vĩnh viễn không nhiễm một hạt bụi nào, sạch sẽ đắt tiền đến mức khiến cô ngượng ngùng không dám đưa tay chạm vào, mọi thứ trên dưới cơ thể anh đều khiến cô cảm thấy kiêng kị.

Đầu ngón tay Khương Từ co rút, phản ứng rất nhỏ nhưng vẫn khiến người đàn ông nhạy bén nhận ra.

Anh dùng bàn tay thon dài nắm lấy tay cô, động tác tự nhiên mà đặt lên cổ áo, nhìn cô thật sâu, giọng nói khàn khàn dễ nghe: “Thích áo sơmi của anh?”

Xúc cảm khi đầu ngón tay chạm vào vải áo sơmi không khác trong tưởng tượng lắm, Khương Từ sờ đến thỏa mãn, nghiêng đầu không gần khuôn mặt tuấn mỹ của anh quá, mái tóc dài màu đen và nụ cười khiến khuôn mặt nhỏ của cô phá lệ mềm mại, ấm áp, đôi môi đỏ mọng cong lên: “Tôi muốn, cởϊ áσ cho anh được không."

“Có gì không thể?” Nụ hôn của Phó Thời Lễ không rơi xuống, nhưng thật ra là vì anh muốn cởi bỏ cúc áo sơmi trước.

Khương Từ thật sự sợ hãi, vội vàng nắm lấy bàn tay to đẹp đẽ của anh: “Này!”

Dì Thái còn trong biệt thự, trong nhà coi như là trưởng bối, anh cởi sạch áo trên sofa phòng khách như vậy, bị nhìn thấy thì thành bộ dạng gì?

Phó Thời Lễ luôn ra vẻ lịch thiệp, bây giờ lại không đứng đắn nên làm cô có chút sợ hãi.

“Không phải em muốn sao?”

Giọng điệu của anh rõ ràng đang đùa cô, lại còn muốn giả vờ vô tội.

Khương Từ đỏ mặt, cô không có dũng khí lớn như vậy, ánh mắt né tránh không dám nhìn, lại ra vẻ bình tĩnh nói: “Phó tổng, ở trước mặt con anh nên đứng đắn, đừng dạy hư con nhỏ.”

Anh cởϊ áσ sơmi, ở trong mắt cô liền là sắc tình?

Phó Thời Lễ cười trầm thấp: “Trong đầu em nghĩ cái gì.”

Khương Từ đương nhiên sẽ không nói cô nghĩ đến cơ bụng 6 múi của anh, mặc dù chỉ có một lần phát sinh quan hệ với anh, sờ một hồi, xúc cảm vẫn còn nhớ mang máng, cảm giác rất cứng.

[Cứng là cơ bụng cứng chứ không phải cái ấy cứng đâu nha 😂]

Dì Thái rất nhanh đã chuẩn bị xong bữa tối.

Hai người cũng kết thúc cuộc trò chuyện ở trong phòng khách, đi đến phòng ăn để ăn tối.

Không thể không nói trù nghệ của dì Thái không kém đầu bếp hoàng gia mà Từ nữ sĩ thuê về. Lúc Khương Từ ăn no 8 phần, liền hỏi người đàn ông ngồi đối diện đang ưu nhã dùng cơm: “Dì Thái lúc nào cũng sống ở đây sao?”

Cô nhớ không nhầm bảo mẫu của Phó Thời Lễ sẽ theo một thời gian cố định mà đến đây, không sống ở đây cả ngày.

“Ừ, dì Tiểu Hoa sẽ sống ở đây đến khi em hết ở cữ.” Phó Thời Lễ dù cẩn thận đến đâu nhưng cũng chỉ là một người đàn ông không có kinh nghiệm chăm sóc thai phụ, suy xét đến thân thể của cô và một vài tình huống khẩn cấp có thể xảy ra nên đương nhiên anh phải chuẩn bị sẵn sàng.

“Dì Tiểu Hoa?” Khương Từ vẻ mặt mờ mịt nói.

Phó Thời Lễ rất có kiên nhẫn kể chuyện Phó gia cho cô nghe, ngữ điệu ôn hòa: “Đây là xưng hô thân mật của bọn anh với dì, anh và Đình Ngạn đều là dì ấy nhìn lớn lên, ngày thường vô cùng tôi trọng dì."

Tuy rằng không cùng huyết thống nhưng tình cảm chân thành lại thật.

Khương Từ nghe xong có chút cảm khái: “Trước khi học sơ trung tôi cũng lớn lên với bảo mẫu, bất quá mẹ tôi lại thay đổi nên cũng không còn tình cảm nữa.”

Trước khi Phó Thời Lễ quyết định theo đuổi Khương Từ, anh đã tìm hiểu rõ bối cảnh về cô, bao gồm những chuyện trải qua sau khi tốt nghiệp ngành đạo diễn Học viện Điện ảnh, những chuyện có thể tra được anh đều tra hết.

Bất quá, anh lại không biết chuyện gì xảy ra với cô khi còn nhỏ, có vài phần hứng thú, môi mỏng khẽ động nói: “Sau khi học sơ trung thì sao?”

“Lúc đó tôi đi học.” Khương từ cầm thìa khuấy canh trong chén, cũng không định uống, giọng điệu nhàn nhạt: "Căn biệt thự xa hoa mà mẹ tôi mua quanh năm trống trải, tôi không muốn sống một mình nên đã chạy đến kí túc xá sống cùng các bạn học nữ."

Thời thơ ấu của cô và của Phó Thời Lễ giống nhau, đều được bảo mẫu chăm sóc, nhưng lại không giống anh.

Bởi vì mẹ cô bận rộn với sự nghiệp, cô lại không có tình thương của ba ruột.

Khương Từ thực sự không muốn nói về quá khứ của mình, ăn no liền không muốn đυ.ng vào đồ ăn trên bàn.

Rất nhanh đến 8 giờ tối, Phó Thời Lễ lấy chìa khóa xe tuân thủ lời hứa đưa cô về nhà.

Dì Thái còn cố ý gói canh gà hầm 3 tiếng cho cô, trước khi ra cửa còn nắm tay cô trò chuyện vui vẻ một lúc.

“Thời Lễ cũng không nói trước cô phải về nhà, tôi còn hầm canh gà ban đêm cho cô uống, đều đựng trong bình giữ nhiệt, buổi tối uống rất ngon."

Khương Từ vô cùng chân thành nói: “Cảm ơn dì Thái.”

“Cô không cần khách sáo với tôi, về sau muốn ăn cái gì chỉ cần nói với tôi là được."

Thừa dịp Phó Thời Lễ đi lấy xe, dì Thái thật tâm nói với cô vài lời : “Cô đừng nhìn Thời Lễ ngày thường đối với với ai cũng lịch sự, khiêm tốn. Thật ra ở nhà thằng bé rất ít khi nói chuyện, đây còn là lần đầu tiên tôi thấy Thời Lễ nói chuyện phiếm dỗ phụ nữ."

Khương Từ nghĩ đến ở biệt thự Phó Thời Lễ quả thật rất có kiên nhẫn với cô, thái độ hiền hoà bồi cô nói chuyện, nói gì cũng có thể trả lời.

Cô không để ý đến những chi tiết này, đến khi được dì Thái nhắc nhở thì cô mới chú ý đến.

Cái gì nói hết liền thôi, dì Thái cũng không tiếp tục phóng đại những thứ tốt của Phó Thời Lễ.

“Đi đường cẩn thận.”

Suốt quãng đường trở về chung cư, Khương Từ đều ôm bình giữ nhiệt trong l*иg ngực, chờ khi xe dừng lại, cô cởi bỏ dây an toàn chuẩn bị xuống xe.

Phó Thời Lễ cũng không đề cập đến chuyện hôn môi, tầm mắt nhìn thân ảnh của người phụ nữ, mở miệng hỏi: “Ngày mai mấy giờ em đến đoàn phim?”

Khương Từ quay đầu lại, có chút sững sờ nhìn anh.

“Anh tới đón em.”

Nhìn vẻ mặt cô mờ mịt, người đàn ông liền giải thích.

“Buổi sáng tôi gọi taxi đến đoàn phim rất thuận tiện, nếu anh muốn đón thì đến buổi tối, tôi rất thích ăn cơm của dì Thái."

Khương Từ cự tuyệt, bởi vì cô biết công ty của Phó Thời Lễ đi ngược hướng với đoàn phim, nếu tới đón, chẳng khác nào anh muốn lái xe nửa vòng thành phố S.

Tiền taxi chỉ mười mấy tệ, không tội gì mà phải làm khổ anh như vậy.

Phó Thời Lễ môi mỏng nhấp ra một ý cười nồng đậm, vô cùng hưởng thụ sự săn sóc của cô, ngón tay thon dài tùy ý gõ nhẹ lên vô lăng, có thể thấy được tâm tình của anh như diều gặp gió, thanh âm ôn hòa dễ nghe như cũ: “Đàn ông đưa người phụ nữ của mình đi làm? Loại chuyện này, Khương tiểu thư, em không cần dạy anh như vậy, hiểu không?”

Khương Từ khẽ mở cánh môi, không ngờ anh sẽ nói như vậy.

Người phụ nữ của Phó Thời Lễ?

Dường như lúc cô còn chưa nhận ra trong bụng mình đang mang một đứa con thì đã bị gắn cái mác này.

Phó Thời Lễ nhìn cô sững sờ rồi đỏ mặt tại chỗ, cúi người tới gần cửa sổ xe, cũng tương đương đang gián tiếp kéo gần khoảng cách giữa hai người, thấp giọng cười nói: “Cho đi đón chứ?”

Khương Từ ôm bình giữ nhiệt, nhưng độ ấm lòng bàn tay còn nóng hơn so với thân bình, ở dưới tầm mắt nhìm chăm chú của anh, đôi môi đỏ mọng mấp máy, nhẹ giọng nói: “Này.”

Không cần anh phiền toái tới đón là một chuyện khác

Anh có cảm thấy phiền toái hay không lại là một chuyện khác.

Sau khi Khương Từ tiễn anh đi, cô ôm bình giữ nhiệt lên lầu, cô cũng không biểu lộ quá mức ôn nhu săn sóc, dù sao nếu từ đầu đã giả vờ ở anh, về sau nếu ở chung cũng chỉ có cô mệt.

Thang máy đi thẳng lên tầng chung cư, Khương Từ đi ra ngoài liền thấy cửa nhà bên cạnh mở, còn có người chuyển nhà ra ra vào vào, một đêm cô không về, liền có hàng xóm mới?

Khương Từ liếc nhìn, bất quá không nhìn thấy chủ nhà, vì vậy cô liền lấy chìa khóa trở về căn hộ của mình.

Đẩy cửa đi vào.

Khương Từ cúi đầu thay giày, ánh mắt dừng ở đôi giày cao gót đang để ở một bên, kiểu dáng rất quen thuộc.

Ý cười trên khóe môi cô nhàn nhạt, vô cùng bình thản đi vào phòng khách.

Trên ghế sô pha trong phòng khách, Lý Diệp Na đang ngồi đấy, mặc một bộ váy âu phục chuyên nghiệp, mái tóc dài màu nâu búi lại mang theo khí chất thanh tú, nhìn thấy người đã trở về, chủ động đứng lên nói: “Từ Từ, mình cho cậu thứ này."

Cơn giận trong l*иg ngực Khương Từ không hề biến mất, thái độ của cô tự nhiên trở nên lạnh nhạt: "Còn gì nữa không?"

Bạn học mấy năm, cùng làm việc với nhau mấy năm……

Lý Diệp Na quá hiểu Khương Từ là người như thế nào, bị chọc tức giận thì chủ cũng không nhận, tính tình ngày thường mềm yếu, nhưng nhiều hơn là cứng đầu.

Cô cũng không khó chịu, còn nói ra mục đích tới đây: "Mẹ cậu bảo mình mang cho cậu một ít vitamin b9 nhập khẩu, phụ nữ mang thai ngoài ý muốn càng nên cẩn thận."

Khương Từ nhướn mày, muốn nhìn bộ mặt thật dưới gương mặt tươi cười của Lý Diệp Na, tựa hồ lý tưởng giữa hai người càng ngày càng khác nhau, chờ lấy lại tinh thần đã muộn rồi.

Cô mở miệng hỏi: “Hành động này của cậu là nghiêm túc?”

"Tôi biết cậu đang rất tức giận.” Lý Diệp Na bày ra thái độ, lý trí chín chắn, cùng cô phân tích: “Nhưng Khương Từ, đối với việc cậu mang thai, cậu không cảm thấy đôi bên cùng có lợi sao."

Khương Từ nghe loại lý do thoái thác này, cả người xưa nay chưa từng cảm thấy châm chọc như vậy, đôi mắt bình tĩnh dị thường nhìn chằm chằm dã tâm viết rõ trên mặt người phụ nữ trước mắt này, cảm xúc trong l*иg ngực nhịn rồi lại nhịn.

Cô đặt bình giữ nhiệt lên bàn trà, ném mấy hộp vitamin b9 vào thùng rác, hàng mi đẹp rủ xuống, che giấu cảm xúc lạnh lẽo dưới đáy mắt.

Từ hành vi ném đồ này, có thể thấy rõ tính cách nóng nảy của cô.

Lý Diệp Na vẫn còn thuận miệng nói khổ: “Mẹ cậu đã tìm cho cậu một đống phú nhị đại nhưng bọn họ làm sao so được với Phó Thời Lễ? Khương Từ, anh ta chính là lựa chọn tốt nhất của cậu, tôi nghe mẹ cậu nói Phó Thời Lễ không quan tâm đến việc cậu có sinh con hay không, anh ta đều nguyện ý chịu trách nhiệm, cưới cậu cũng không có vấn đề gì.”

Khương Từ đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt có chút đỏ, mở miệng châm chọc: “Ý cậu nói hai bên cùng có lợi, tôi thấy e rằng chỉ có cậu và mẹ tôi được lợi thôi!”

Lý Diệp Na nhất thời không lên tiếng.

Lý Diệp Na biết rõ bản thân mình có dã tâm tính toán gì, vì vậy cũng không hy vọng người khác là tên ngốc nhìn không thấu.

Khương Từ không chỉ nhẫn nhịn, hôm nay khi cô ở đoàn phim và ở biệt thự của Phó Thời Lễ, cô đã cố kìm nén không muốn đề cập đến vấn đề này, giờ Lý Diệp Na còn muốn chạy đến trước mặt cô bày ra bộ dáng khổ tâm.

Cô vô cùng thất vọng nói với Lý Diệp Na: “Tôi tin tưởng cậu nên mới nói cho cậu nghe việc tôi mang thai. Vậy mà cậu quay lưng liền trở mặt, bán đứng tôi, Diệp Na, mẹ tôi đã cho cậu bao nhiêu lợi ích?”

Từ lúc Lý Diệp Na như có như không giúp Từ nữ sĩ thúc giục cô đi xem mắt, Khương Từ đã có chút chán ghét, nhưng cô lại không ngờ nhiều năm giao tình Lý Diệp Na lại có thể bán đi tình bạn giữa hai người triệt để như vậy.

Vạch trần đến nước này, Lý Diệp Na cũng không giấu diếm, sớm muộn gì cô cũng biết: "Lần này tôi chuẩn bị hoạt động trong giới giải trí, mẹ cậu sẽ giúp tôi, Trần Bội Bội đang cân nhắc đổi người đại diện, trong tay tôi phải nắm giữ nhiều tài nguyên và nhân mạch mới có thể thu hút các tiểu hoa đán."

Lúc này, Khương Từ cảm thấy thật sự không thể nói nữa.

“Khương Từ, bây giờ cậu đang mang thai, sinh con cũng phải mất một năm đi? Khi đó tôi đã bao nhiêu tuổi? Ngay cả sau khi kết hôn, dù Phó Thời Lễ đồng ý để cậu ra ngoài đóng phim, nhưng đợi đến lúc đó phải mất bao lâu?"

Lý Diệp Na hỏi cô, lắc đầu nói thẳng: “Tôi không chờ nổi.”

Cô còn mẹ già đau ốm cần phải chăm sóc, còn muốn dành dụm tiền mua nhà ở thành phố S, nơi có giá bất động sản cao ngất ngưởng, trước khi bước sang tuổi 35 mọi thứ vẫn còn kịp, cô cần phải nỗ lực thật nhiều.

Hai từ "lợi ích" này nháy mắt đã xé tan tình cảm nhiều năm.

Khương Từ bình tĩnh nghe cô nói hết áp lực thực tế, mỉm cười, cười vô cùng mỉa mai: “Cho nên, tôi xứng đáng bị cậu lợi dụng?”

Cảm xúc Lý Diệp Na dao động, cũng bình tĩnh, nói: “Khương Từ, nhà cậu có tiền, cậu cũng sống trong mộng tưởng của mình nhiều rồi, tôi chỉ muốn cậu thấy rõ hiện thực.”

Khương Từ nhắm mắt lại, không muốn tiếp tục tranh chấp những lời vô vị này.

Rốt cuộc, lập trường không giống nhau, đề cập tới lợi ích liền thay đổi.

Cô vô cùng bình tĩnh, lấy lý trí của người trưởng thành mà đưa quyết định: "Là bạn học một thời, cậu muốn làm người đại diện của ai tôi không ngăn cản cậu, chúng ta cũng không cần hợp tác nữa.”

Lý Diệp Na dự đoán được điều này, trầm mặc một lúc mới nói: “Cậu cũng nói chúng ta là bạn học một thời, Khương Từ, tình cảm trải qua bao nhiêu năm hoạn nạn vẫn còn đó, tôi sẽ không quên, về sau nếu có chuyện gì, cậu vẫn có thể đến tìm tôi.”

"Cậu đi đi.”

Khương Từ bị lợi dụng một lần, tất nhiên sẽ không muốn bản thân bị lợi dụng lần thứ hai.

Căn hộ khôi phục yên tĩnh, Lý Diệp Na đến đây dường như muốn giải thích với cô, lại không do dự rời đi, nháy mắt trở nên vắng vẻ.

Khương Từ ngồi trên sô pha, nhịn một lúc lâu mới đưa tay lau đi vệt nước trên khóe mắt.

Đúng là tâm trạng cô không dễ chịu, cô quật cường lâu như vậy, có chút muốn khóc, nhưng khi cảm xúc còn chưa kịp bùng nổ thì cửa căn hộ đang đóng chặt lại bị đẩy ra.

Một tiếng rung động, khiến nước mắt cô nghẹn trở về hốc mắt.

“Chết tiệt, tên biếи ŧɦái đáng chết bên cạnh!”

Tiêu Họa xuất hiện, tựa hồ luôn mang theo một tia lạc quan, có thể nhuộm đẫm không khí, khiến người khác cảm thấy dễ chịu hơn.

- Hết chương 29 -