Chương 40: Kiều Doãn Yên

Edit+Beta: Thi truyenhdt.com: NhaThi1789

—–

Mới vừa lãnh chứng đã mang thai, chuyện này khiến những người trong phòng khách phải trầm tư suy nghĩ.

Rất kinh ngạc nhìn chằm chằm bụng Khương Từ, thanh âm nói chuyện dừng hẳn.

Một khi đã như vậy, không khí trở nên vô cùng vi diệu.

Cả người Khương Từ ngây ngẩn.

Cô nghe được câu nói này, nhíu mày, theo bản năng nhìn người phụ nữ biểu tình không mấy ngạc nhiên ngồi trong góc ghế sô pha.

Dù mặc áo choàng to màu đỏ cũng không giấu được cái bụng hơi phồng lên của mình, nhìn ra mang thai cũng đã được mấy tháng lại rất có tướng thai phụ.

Không đợi cô tỏ thái độ, Phó Đình Ngạn đã hét lên, giọng điệu rất tệ: “Phó Giai Thành, anh đến đây quản cho tốt cái miệng vợ anh đi.”

“Tới đây.” Một người đàn ông có râu mặc tây trang chạy đến.

Lần đầu tiên thấy vợ cúi gằm mặt trước mặt mọi người, liền thấp giọng hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Người trong phòng khách không nói gì, vài người có thân phận thật ra rất ân cần nhìn về phía Khương Từ.

Nếu thực sự mang thai, dù quá trình diễn ra như thế nào cũng đều là một chuyện đáng mừng.

Khương Từ bị nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, Đường Yến Lan lại đang ở trong phòng bếp, cô chỉ có thể âm thầm trừng mắt nhìn Phó Đình Ngạn, đều do anh hỏi.

“Không, là con đang nói nhảm.” Phó Đình Ngạn đứng ra giải thích.

Dựa theo quy định của tổ tiên, mang thai ba tháng đầu không thể tùy tiện để lộ tin tức, cho dù Khương Từ muốn giấu, sau này cũng không ai trách cô.

Anh để người tránh mặt trước, lấy lòng Khương Từ, nói: “Chị dâu, chị lên lầu sấy khô quần áo đi.”

Khương Từ gật đầu, cô vừa bước vào Phó gia, cũng không muốn quan hệ với họ hàng trở nên bất hòa.

Cho nên dù bây giờ cô đang tức giận đến mấy, muốn so đo cũng không phải lúc này.

Cô đối diện những người trong phòng khách mỉm cười nhẹ, sau đó đứng dậy đi lên lầu.

Phía sau, mơ hồ nghe thấy người đàn ông tên Phó Giai Thành đang thấp giọng khiển trách

vợ mình: “Sầm Tiểu Mạn, em lần sau còn nói chuyện như thế này, anh sẽ để em ở nhà sinh con thật tốt.”

Bị chồng trách mắng trước mặt mọi người, phản ứng của cô gái kia, Khương Từ cũng không có hứng thú.

—–

Phòng Phó Thời Lễ trên lầu, Khương Từ chưa từng đi vào, nhưng cô biết thư phòng của anh là cái nào.

Cô mở cửa đi vào, bên trong thật vắng vẻ, được dọn dẹp sạch sẽ.

Sấy khô quần áo chỉ là một cái cớ, Khương Từ dùng khăn giấy lau nước trà bị thấm một mảng lớn trên ngực chiếc áo len.

Ngón tay trắng nõn cầm tờ giấy vứt vào thùng rác, sau đó đi đến bên cửa sổ, ngắm cảnh sắc bên ngoài.

Kỳ thật thư phòng của Phó Thời Lễ từ góc độ này có thể thấy biệt thự bên cạnh.

Qua cửa kính, Khương Từ nhìn thấy ‘nhà mẹ ruột’ gần trong gang tấc, sau khi nhìn thấy nơi mình từng sống, cô chợt nhận ra cảm giác phải kiềm chế sau khi kết hôn là như thế nào.

Xem đi, có thân phận này.

Ngay cả khi trong lòng cảm thấy uất ức cũng không thể giống như lúc còn là một cô gái, không vui liền trở về nhà mẹ.

Cánh cửa phòng làm việc bị đóng giờ lại bị đẩy ra từ bên ngoài.

Phó Thời Lễ đi vào lấy đồ, không ngờ lại thấy Khương Từ, anh bước tới, giọng cười dịu dàng: “Sao lại chạy lên đây?”

Suy nghĩ của Khương Từ đột nhiên bị người đàn ông cắt ngang, cô quay đầu lại liếc anh một cái, phớt lờ anh.

Nói cho cùng là giận chó đánh mèo, nhìn thấy Phó Thời Lễ liền cảm thấy phiền, né tránh bàn tay thon dài mà anh duỗi ra.

Phó Thời Lễ đột nhiên bị cô đối xử lạnh lùng như vậy, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ của người phụ nữ, đè thấp thanh âm, hỏi: “Không thể chạm vào em sao?”

“Đừng nhúc nhích.” Khương Cẩn cau mày.

Phó Thời Lễ biết cô không phải người sẽ tức giận vô cớ.

Anh liếc nhìn cửa thư phòng thấy không có người liền tiến một bước, mượn thân hình cao lớn của mình, ép cô vào cửa sổ, dùng rèm cửa che đi dáng người mảnh khảnh của cô.

Cứ như vậy, dù có người đi ngang qua, không nhìn kỹ cũng không phát hiện ra sự tồn tại của Khương Từ.

“Ai đã chọc em?” Tầm mắt Phó Thời Lễ nhìn chằm chằm lông mi cô gái như cũ, muốn nhìn kĩ xem trong mắt cô có đọng nước mắt không.

Khuôn mặt tuấn mỹ nghiêng lại gần hơn một chút.

Khương Từ rất muốn đá anh một cái để trút giận, đều tại anh.

Cô nói: “Anh.”

Phó Thời Lễ nhướn mày: “Nếu em tính toán chuyện tối hôm qua, anh nhận là anh sai.

Còn hôm nay, ít nhất em phải nói xem anh đã phạm lỗi gì mới được kết tội.”

Ngữ điệu anh vô cùng ôn hòa, dáng người thon dài chặn người cô không buông tha.

Hô hấp của Khương Từ dần chuyển từ dồn dập sang chậm rãi, lại bắt đầu bình tĩnh trở lại.

Cô đang suy nghĩ.

Phó Thời Lễ cũng có đủ kiên nhẫn chờ cô.

Qua hồi lâu, Khương Từ ngẩng đầu đón nhận ánh mắt thâm trầm của người đàn ông, ăn ngay nói thật: “Em trai anh không cẩn thận lỡ miệng nói chuyện em mang thai, bị mọi người nghe thấy.

Một người phụ nữ mặc áo choàng đỏ dưới lầu, cô ấy liền nói không phải vì em mang thai nên mới kết hôn.”

Câu này, nói trước nhiều người như vậy là đang xúc phạm nhân cách của cô.

Những lời bàn tán nghị luận của những người đó cũng đủ khiến cô phải hứng chịu những cái không tốt.

Trong lòng Khương Từ rất khó chịu, trực tiếp mở miệng hỏi Phó Thời Lễ: “Nỗi ủy khuất này, em có phải nên nhịn xuống hay không?”

Lông mày Phó Thời Lễ hơi trầm lại, anh nghĩ một lúc liền biết cô gái đó là ai.

Nâng bàn tay lên sờ đầu Khương Từ, lần này cô để anh chạm vào.

“Không cần nhịn, nếu em nhịn anh cũng phải nhịn em bao lâu?”

Phó Thời Lễ nhìn bộ dáng tức giận này của cô, nếu cơn giận này không có chỗ phát tiết chỉ sợ cô sẽ phát tiết trên người anh.

Khương Từ cũng không sợ bị anh đoán được tâm tư, đây là Phó gia, chuyện này đương nhiên phải để Phó Thời Lễ giải quyết.

“Em cứ ở trong này trước.” Phó Thời Lễ nhìn cô một cái rồi chậm rãi rời đi.

Khi anh rời đi, nội tâm Khương Từ mới thả lỏng một chút.

Cô đưa tay lên xoa khuôn mặt cứng đờ của mình, xoay người ngồi xuống sô pha, sau đó lấy điện thoại ra xem tin nhắn gì.

Phó Thời Lễ bước xuống lầu, thân ảnh mảnh khảnh xuất hiện trong phòng khách.

Anh tìm Phó Đình Ngạn trước, trên mặt không còn vẻ ôn đạm.

Sau khi hiểu sự tình, thái độ nghiêm túc, muốn giáo huấn người.

Phó Giai Thành biết việc này không che dấu được, đuối lý, chủ động đưa điếu thuốc qua: “Anh, Sầm Tiểu Mạn không giữ miệng, nhân từ cô ấy đang mang thai, mong chị dâu bớt giận, không so đo, sau này em sẽ tìm cơ hội nhận lỗi với chị dâu.”

Phó Thời Lễ không nhận điếu thuốc anh ta đưa, một tay đút vào túi quần, cười như không cười nhìn vị em họ này : “Giai Thành, lúc trước khi cậu cưới Sầm Tiểu Mạn, tôi cũng không làm gì khiến cô ta vào cửa cảm thấy xấu hổ, ủy khuất trước mặt trưởng bối Phó gia.

Hôm nay cô ta lại cố ý khiến vợ tôi ủy khuất như vậy, chuyện này mong cậu giải thích.”

Khuôn mặt tươi cười của Phó Giai Thành gần như cứng đờ.

Trong anh em đồng trang lứa ở Phó gia, Phó Thời Lễ là người lớn tuổi nhất, ngày thường đối xử với mọi người đều khiêm tốn, lễ độ, chuyện gì cũng không chấp nhất.

Nhưng một khi đã có địch ý thì không thể tùy tiện ứng phó bỏ qua.

Anh cân nhắc kỹ lưỡng, đành phải nói: “Mấy ngày trước trong giới giải trí có tin đồn không hay về chị dâu, Sầm Tiểu Mạn nghe được.

Cô ấy cảm thấy chị dâu là nương bụng leo lên cây đại thụ che mưa chắn gió của Phó gia.

Nhất thời không suy nghĩ kĩ đã thất lễ với chị dâu.” Phó Thời Lễ cau mày.

“Anh, bây giờ em lập tức đưa Sầm Tiểu Mạn về nhà, anh xem có được không?”

Phó Giai Thành đứng ngoài biệt thự nhận lỗi, vô cùng thành khẩn.

Một màn này, Sầm Tiểu Mạn trong nhà thấy rõ.

Cô ta dù không nghe thấy hai người đang nói gì, nhưng từ tư thái rụt rè của chồng mình mà nhìn ra, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút bực bội, tức giận.

Cùng là đàn ông trong Phó gia.

Phó Giai Thành lại thua xa Phó Thời Lễ, trước mặt mọi người cách người ta bảo vệ vợ mình là như thế, nhưng cách ông chồng nhà cô bảo vệ vợ mình lại khác xa.

Sầm Tiểu Mạn tức giận muốn chết, cố nén sắc mặt méo mó của mình.

Không lâu sau lại thấy Phó Giai Thành đi vào.

Nếu muốn rời đi, chỉ cần tùy tiện tìm lý do là có thể giải quyết.

Phó Giai Thành nắm cổ tay Sầm Tiểu Mạn bước ra khỏi biệt thự.

Khi đi ngang qua cửa, còn gật đầu với Phó Thời Lễ, nói: “Anh, bọn em về trước.” Phó Thời Lễ một tay đút túi quần, một tay khác kẹo điếu thuốc.

Thái độ lãnh đạm mặc kệ anh ta, lấy di động ra bấm số thư ký, phân phó tìm thời gian cùng Lương Chính ra ngoài ăn cơm.

Đôi vợ chồng này vừa đi, Đường Yến Lan nghe thấy động tĩnh, đi ra hỏi con trai: “Đây là đang nháo cái gì?”

Phó Thời Lễ không hút thuốc nữa, nếu không lát nữa lên lầu khẳng định Khương Từ sẽ không cho anh chạm vào.

Sau khi dùng đầu ngón tay véo tàn thuốc, anh đối diện ánh mắt hoang mang của mẹ mình, mở miệng nói: “Vừa nãy trong phòng khách Sầm Tiểu Mạn cố ý nhằm vào Khương Từ.

Mẹ, sau này nhà chúng ta có chuyện gì, không cần phải gọi cô ta đến.”

Đường Yến Lan nghe xong bị dọa nhảy dựng: “Mẹ thấy từ trước đến nay Sầm Tiểu Mạn rất thích đến nhà chúng ta.

Con xem có thể trong chuyện này còn có hiểu lầm.”

Phó Thời Lễ không lên tiếng, đề cập đến vấn đề khác.

Cho dù ba tháng đầu mang thai không cần thông báo, nhưng cũng nên để mẹ biết.

—–

Lúc này cách khu biệt thự không xa.

Sầm Tiểu Mạn sau khi bị đuổi đi trước mặt mọi người cảm thấy vô cùng mất mặt.

Suốt nửa đường náo loạn với Phó Giai Thành, cuối cùng người đàn ông này không còn kiên nhẫn dứt khoát tấp xe vào lề, cau mày, nóng nảy, mặt không biểu tình bước xuống xe: “Anh đi hút điếu thuốc.”

“Phó Giai Thành, anh!”

Sầm Tiểu Mạn ngồi trên ghế lái phụ, bụng có chút đau.

Cô hít sâu vài cái, khi cảm xúc bình tĩnh trở lại, phát hiện Phó Gia Thành ở ngoài hứng gió chưa quay lại, vì vậy liền lấy điện thoại ra gọi Kiều Doãn Yên.

Khi điện thoại được kết nối, cô không còn giận dữ nói: “Doãn Yên, cô nói đúng, người phụ nữ vào cửa Phó gia hôm nay đang mang thai.

Tôi? Tôi đã bị đuổi ra ngoài.”

Kiều Doãn Yên lặng lẽ lắng nghe.

Nhìn con gái và bà ngoại, bước ra khỏi phòng bệnh, nói: “Ai đuổi cô?”

“Phó Thời Lễ, anh ta vì cô gái kia mà đứng ra làm chủ, cảm thấy tôi đã khiến cô ta tức giận.” Sầm Tiểu Mạn buồn bực, cô chỉ nói một câu mà thôi, ai biết Khương Từ ủy khuất liền lên lầu cáo trạng, sau đó cô liền trở thành tội nhân?

Muốn nói bắt nạt thai phụ, bụng của cô so với Khương Từ còn lớn hơn nhiều.

Lông mi Kiều Doãn Yên che giấu một tia cảm xúc trong đáy mắt, trấn an cô: “Tiểu Mạn, chuyện này cô đừng lo lắng, tôi tin mẹ sẽ không chỉ nghe những lời phiến diện từ một phía.”

Sầm Tiểu Mạn hừ lạnh, nói: “Sợ dì biết Khương Từ đang mang thai sẽ vui mừng đến chóng mặt thôi, chỗ nào còn lo lắng cho chúng tôi.”

Trên môi Kiều Doãn Yên hơi thu hồi ý cười, thanh âm thực nhẹ: “Đúng vậy.”

“Doãn Yên.” Sầm Tiểu Mạn tốt bụng khuyên cô một câu: “Cô sinh con gái xong liền ngầm gạt Phó Đình Ngạn, chuyện này, vẫn phải hẹn thời gian nói ra, nhanh một chút sinh cho Phó gia một đứa con trai.

Bằng không cô xem Phó Thời Lễ bị người phụ nữ kia mê muội, chỗ nào còn có địa vị của cô?” [Ngạn ca có vợ rồi á!!]

Sầm Tiểu Mạn chán ghét Khương Từ đến chết, thậm chí tên cũng không muốn gọi ra.

Kiều Doãn Yên không muốn đề cập đến việc này, nói có lệ: “Trước cứ như vậy đi.”

Sầm Tiểu Mạn giả bộ dáng của bạch liên hoa oán giận nói vài câu về Khương Từ.

Chờ sau khi Phó Giai Thành đứng bên ngoài hút gần nửa bao thuốc lá chuẩn bị trở lại xe mới cúp điện thoại.

Cô vẫn có chút bất bình, nói với Phó Gia Thành: “Về sau có Khương Từ sẽ không có em.”

Phó Gia Thành vì câu nói này suýt nữa bật cười, bàn tay sờ sau đầu cô, không biết tại sao khi học đại học lại yêu cô gái có ngũ quan bình đạm này, lớn lên cũng chỉ là một cô gái ưa nhìn.

Anh cũng để lại lời nói, hiếm khi cãi nhau với thai phụ: “Ai quản em.” Sầm Tiểu Mạn nóng lòng nói: “Nếu Kiều Doãn Yên không theo Phó Đình Ngạn thì hôn ước trưởng bối đặt ra vẫn còn, còn có thể để Khương Từ chiếm chỗ sao?”

“Sầm Tiểu Mạn.”

Phó Giai Thành cảnh cáo cô giữ miệng: “Lời này, nếu em dám nói ở Phó gia, anh sẽ cho em về nhà mẹ đẻ.”

Sầm Tiểu Mạn lập tức bị dọa sợ, im lặng.

—–

Ở Phó gia.

Nhạc đệm nhỏ của Sầm Tiểu Mạn mọi người rất nhanh cũng không để trong lòng.

Trong lòng mấy vị trưởng bối cũng đoán ra Khương Từ đã mang thai, nhưng chưa đầy ba tháng nên chưa nói ra.

Trong lòng mọi người đều biết, tự nhiên sẽ không động đến chuyện này.

Phó Đình Ngạn bị Đường Yến Lan giáo huấn một trận, muốn anh không mở miệng nói lung tung đồng nghĩa phải cho anh làm thật nhiều.

Phó Thời Lễ không quan tâm mọi người nghĩ sao.

Từ trong miệng Phó Đình Ngạn biết được áo len Khương Từ bị nước trà làm ướt.

Anh cố ý đi sang biệt thự bên cạnh, Từ Uyển Nghi không ở nhà, thái độ vô cùng tốt giải thích nguyên nhân với người làm, sau đó lên lầu đến phòng Khương Từ lấy một chiếc áo len sạch sẽ.

Anh về đến nhà, đi về phía thư phòng.

Khương Từ đang đưa lưng về phía cửa sổ, đang gọi điện thoại, cũng không chú ý tới thân ảnh thon dài đang đứng ở cửa, bị nội dung trong điện thoại làm buồn cười: “Nói như vậy, Lương phu nhân muốn tôi thú nhận, tránh sau lưng Trần Bội Bội, mới bằng lòng công khai xin lỗi, thay tôi rửa sạch thanh danh bị vu hãm?”

Thái độ Khương Từ rất kiên định: “Điều kiện bà ta đưa ra tôi không chấp nhận.

Tình nhân của chồng ai thì người đó tự đi tìm lấy.

Bà ta muốn đυ.ng đến điểm mấu chốt của tôi lần nữa, tôi đây đành phải đợi đến khi phim của Lương Chính ra mắt, mới đưa Trần Bội Bội ra cho hai vợ chồng bà ta một đại lễ.”

Ngô Khiết ở bên kia lại nói gì đó, Khương Từ cũng không nói gì nữa.

Một phút sau.

Cô cúp điện thoại, đầu ngón tay xoa ấn đường, việc thưa kiện từ trước đến nay đều là chuyện đau đầu, lại chưa nói người phụ nữ như Lương phu nhân địch hay ta cũng không thể phân rõ.

Khương Từ chậm rãi thở ra khiến bản thân bình tĩnh lại.

Cô mở mắt ra, quay người lại vừa vặn đối diện với Phó Thời Lễ đang đứng ở cửa.

“……”

Khương Từ bất ngờ, không biết anh đã ở đây bao lâu, đã nghe được gì.

Khuôn mặt tuấn mỹ của Phó Thời Lễ rất bình tĩnh, đợi cô nói chuyện điện thoại xong mới đi vào, trên tay cầm một chiếc áo len của phụ nữ, nói: “Không được mặc quần áo ướt, thay cái này vào.”

Khương Từ thấy anh biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lại không đề cập tới một chữ.

Lòng bàn tay đổ chút mồ hôi, nhìn chằm chằm người đàn ông, do dự mấy phần, vẫn mở miệng nói: “Chuyện Lương phu nhân……”..