Chương 1

Bùi Châu mở mắt ra, có chút không hiểu rõ tình huống bây giờ. Rõ ràng một giây trước có năm sáu bác sĩ đang cấp cứu cho cô, tại sao trong nháy mắt cô lại ngồi ở chỗ xa lạ nào đó uống trà sữa vậy?

Đồ sứ tinh xảo bố trí trước mắt cô, hơi nóng mờ mịt từ miệng ly chậm rãi truyền ra, tiếng nhạc cổ điển du dương vang lên trong căn phòng. Cô không kìm lòng được, cúi đầu uống một ngụm trà chanh, hương vị chua chua ngọt ngọt. Đôi mắt cô sáng lên, tâm viên ý mãn hút một hơi.

Kể từ sau khi bệnh nặng, trong suốt một năm qua cô chưa từng vui vẻ như vậy.

Các thông báo về bệnh tình nguy kịch một bản rồi lại một bản rơi xuống, phòng bệnh ICU cũng trở thành nơi thường trú. Rõ ràng cô chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng bởi vì khối u ác tính ở thận, chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh mệnh từng chút từng chút rời xa khỏi cơ thể.

Tất cả những điều trước mắt là một giấc mơ sao?

Cô thực sự muốn ở lại trong giấc mơ này thêm một lúc nữa.

Nhưng tiếng la mắng ở bên ngoài truyền đến quấy nhiễu cô. Cô quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, trời đang mưa rất lớn, có hai tiếng người xuyên qua màn mưa truyền vào phòng.

“Khiêm à, mày giả vờ cái gì, chỉ là một đứa tạp chủng trong cô nhi viện ra, tưởng mình được nhà họ Bùi nhận nuôi, trở thành đại thiếu gia à?”

“Mẹ nó hôm nay thật xui xẻo rồi, đυ.ng phải cái đứa thiếu não như Bùi Châu, không biết yên lặng sống qua ngày. Cô ta nhìn mày không thuận mắt, muốn mày đi tìm vòng tay, dựa vào cái gì bắt chúng tao dầm mưa với mày?”

“Đúng đó. Mày làm ơn đừng tìm phiền phức cho chúng tao nữa, được không? Chúng tao không thoải mái như mày đâu, còn phải lo cơm ăn áo mặc, mày làm chậm trễ công việc của chúng tao, đến lúc bị trừ tiền lương mày có đền không?!”

Nghe thấy hai từ “Khiêm”, hàng lông mi của Bùi Châu khẽ động, suýt chút nữa phun ra ngụm trà chanh trong miệng. Đây không phải là nhân vật trong cuốn tiểu thuyết cô đọc lúc trước sao?!

Lê Khiêm chính là nhân vật nam phụ phản diện trong cuốn tiểu thuyết [Cố gắng lấy lòng anh]. Cậu lớn lên trong một hoàn cảnh khắc nghiệt, từ nhỏ đến lớn không có nửa điểm ấm áp.

Năm 14 tuổi cậu được một doanh nhân giàu có tên Bùi Hồng Đạt ở địa phương nhận nuôi từ cô nhi viện với danh nghĩa “Từ thiện”, được nuôi dưỡng trong nhà họ Bùi, vốn cho rằng mình sẽ có một cuộc sống tương đối thoải mái, nhưng không ngờ đến tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong nhà họ Bùi luôn tìm cách bắt nạt khi dễ cậu. Sau khi Lê Khiêm trưởng thành đã thành lập nên một đế quốc kinh doanh, quyền thế ngập trời. Lòng dạ cậu thâm sâu, thận trọng từng bước, cuối cùng trả thù tất cả những người đã từng khi dễ cậu.

Bùi Châu nghĩ đến điều gì đó, cứng ngắc quay đầu lại, từ hình ảnh phản chiếu ở cửa sổ nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, ngũ quan tinh xảo, đôi môi mím chặt, một bộ dạng chanh chua.

Nếu như nói Lê Khiêm là nhân vật trong sách, vậy rõ ràng, cô bây giờ đã xuyên sách rồi.

Theo quy luật xuyên sách xác suất trùng họ trùng tên cao như vậy, chẳng lẽ cô….

Cô đã xuyên thành nữ phụ ngu ngốc ác độc pháo hôi nhất trong cuốn tiểu thuyết này, đại tiểu thư nhà họ Bùi, Bùi Châu, cùng họ cùng tên với cô sao?!

Có một người giúp việc bưng đĩa bánh cookie lại đây, tùy ý đặt trước mặt cô, giọng điệu thờ ơ không mấy quan tâm: “Tiểu thư, bánh cookie cô muốn đây.”

Trước mắt Bùi Châu tối sầm, thầm nghĩ đây là sự thật.

Cô đã đọc qua cuốn tiểu thuyết này, nguyên thân là đứa trẻ được sinh ra bởi ba Bùi cùng người vợ đầu tiên. Sau khi mẹ Tô Lệ Ngọc rời đi Tuesday thượng vị, mang theo con gái Bùi Ngọc tiến vào nhà họ Bùi, trở thành nữ chủ nhân của căn nhà này. Mà mẹ của nguyên thân cầm lấy một số tiền lớn phí chia tay, lập tức bỏ lại con gái tiêu sái đi ra nước ngoài.

Mất đi nơi nương tựa, Bùi Châu ở trong nhà không có một chút địa vị nào, cho nên nguyên thân mang tất cả căm hận cùng thù hận phát tiết lên người Lê Khiêm, kẻ thậm chí còn không có tầm quan trọng hơn cô ta.

Con người chính là như vậy, càng không có cái gì, lại càng biểu hiện ra điều gì đó.

Nguyên thân ở trước mặt mẹ kế và em gái cùng cha khác mẹ của mình không có quyền lên tiếng, cô ta thông qua việc áp bức Lê Khiêm để thể hiện tầm quan trọng của mình.

Sau khi thiếu niên trưởng thành việc làm đầu tiên, chính là tiêu diệt nhà họ Bùi. Mà nguyên thân đứng mũi chịu sào, đầu óc quá ngu xuẩn lọt vào cái bẫy do Lê Khiêm sắp đặt, bị đuổi khỏi nhà họ Bùi, rơi vào tình cảnh ăn không đủ no mặc không đủ ấm, suy dinh dưỡng thời gian dài dẫn đến chết trong phòng trọ, sau hai tuần mới được chủ nhà phát hiện thi thể, kết cục rất thê thảm.

Không được, không được. Bùi Châu nghĩ đến đây đã sợ hãi, cô vừa mới một lần nữa cảm nhận thú vui khi được sống lại.

Cô muốn uống trà sữa ăn kem, lẩu và tôm hùm đất, muốn học tập thật tốt mỗi ngày, còn muốn nói chuyện yêu đương một cách kinh thiên động địa khắc cốt ghi tâm.

Hay là, dù chỉ là phơi nắng dưới ánh mặt trời, há to miệng hít thở không khí trong lành cũng tốt mà.

Chỉ có những người không có sức khỏe mới hiểu rõ cuộc sống không ốm đau bệnh tật tốt đẹp như thế nào.

Vừa rồi nghe thấy tiếng nói của hai người ở bên ngoài, Bùi Châu liền nhớ đến trong truyện có một đoạn tình tiết như thế này.

Nguyên thân muốn gây khó dễ cho Lê Khiêm, nói cậu không cẩn thận đυ.ng vào mình, làm hại cô ta mất đi chiếc vòng tay yêu thích nhất.

Cô ta lệnh cho Lê Khiêm tìm vòng tay trong vườn hoa, tìm không thấy đừng trở về biệt thự nữa.

Khi ấy bên ngoài trời mưa tầm tã, nguyên thân cho rằng Lê khiêm không tìm thấy vòng tay, chắc chắn sẽ hạ giọng cầu xin nguyên thân buông tha cho mình một lần.

Nhưng không ngờ đến thiếu niên rất kiên cường, đơn giản chỉ đứng trong hoa viên một đêm, còn dầm mưa cả đêm.

Khi đó Bùi Châu đọc đến tình tiết này tức giận muốn chết, đồng thời thương cảm cho anh ta, hận không thể tiến vào trong truyện xé nát nguyên thân. Kết quả không hiểu kiểu gì, một ngày nọ cô lại xuyên thành nguyên thân.



Bùi Châu: ….Tôi tự xé chính mình à.

Nghĩ đến nhân vật nam phụ phản diện quyết định vận mệnh của cô bởi vì nguyên thân gây khó dễ phải dầm mưa trong vườn hoa, cô mơ hồ có thể nhìn thấy cuộc sống tươi đẹp chưa kịp đến đã quơ quơ khăn tay rơi nước mắt về phía mình rồi rời đi.

Này không được nha. Tuyệt đối không thể!

Cô vội vàng đứng dậy, đâm vào cái bàn khiến nó chấn động, ly trà chanh đổ hết ra bàn.

Cô muốn ngay lập tức ngay bây giờ đi tìm Lê Khiêm.

….

Công việc kinh doanh của nhà họ Bùi ở thành phố H vô cùng lớn. Chỗ ở của nhà họ Bùi có diện tích rộng, là một căn biệt thư độc lập, phía trước biệt thự có một vườn hoa.

Bùi Châu vội vàng cầm lấy cây dù đang đặt ở nơi đó, liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng người lặng lẽ đứng trong cơn mưa lớn. Thiếu niên mặc quần áo đơn bạc, dáng người cao gầy, lưng thẳng tắp, giống như một tượng đá đứng yên lặng, lặng lẽ đón nhận cơn mưa thanh tẩy.

Hai người giúp việc vừa mới mắng chửi cậu xong, nhìn thấy Bùi Châu đi đến, chỉ qua loa nhẹ gật đầu, rồi quay vào trong nhà.

Cô từng bước đi đến, khuôn mặt của thiếu niên càng thêm rõ ràng hơn. Ngũ quan của cậu xuất sắc, có chút giống con lai, sắc mặt bởi vì lạnh mà trở nên tái nhợt. Đầu tóc toàn thân ướt sũng, vài sợi tóc mái dán vào trán, hàng lông mi dầy cũng ươn ướt, còn vương vài giọt nước mưa.

Cậu ta đón nhận ánh mắt của cô, nhìn thấy cô, trong đôi mắt thoáng chốc hiện lên sự lạnh lùng cùng chán ghét, rất nhanh đã bị cậu ép xuống.

Bùi Châu biết rõ, cậu đã nhìn thấu mánh khóe của nguyên thân.

Việc tìm vòng tay chỉ là tùy tiện tìm một lý do sỉ nhục cậu mà thôi.

Nhưng cậu là kẻ ăn nhờ ở đậu, không nơi nương tựa, không có bất luận kẻ nào nói tin tưởng cậu. Dù biết rõ đây là một trò “Chơi khăm”, cậu cũng chỉ có thể đứng trong mưa to, im lặng chờ đợi hình phạt kết thúc. Nếu không cậu sẽ hứng lấy những lời chửi mắng vu khống không hồi kết….

Trong nháy mắt Bùi Châu có chút đồng cảm với Lê Khiêm.

Nhưng khí tức của đối phương quá cường đại, bàn tay nhỏ bé của cô “Làm chuyện sai” đang cầm cán dù có hơi run lên, căng da đầu tiến về phía trước vài bước.

Thiếu niên so với cô cao hơn một cái đầu, cho nên cánh tay của cô phải duỗi thẳng hết mức, khó khăn lắm mới che được dù lêи đỉиɦ đầu cậu ta.

Hạt mưa to như hạt đậu rơi trên ô dù màu đen, nhất thời phát ra âm thanh chói tai.

Cái dù nghiêng về phía thiếu niên, thay cậu cản trận mưa to như trút nước.

Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của thiếu nữ vang lên: “Thật xin lỗi, vừa rồi tớ quá nôn nóng, cho nên mới hung dữ với cậu như vậy. Cậu về phòng trước đi, đừng dầm mưa nữa.”

Lê Khiêm có hàng chân mày rậm, sống mũi cao, còn có một cổ khí lạnh như băng cảm giác thật áp bức, nhìn chằm chằm vào cánh tay đang cầm dù của thiếu nữ.

Ống tay áo tuột xuống, một chiếc vòng tay vàng thình lình xuất hiện trên cổ tay mảnh khảnh trắng muốt của Bùi Châu.

Thiếu niên cười lạnh một tiếng, giọng nói trầm thấp trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Xem ra đã tìm được rồi à?”

Ôi! Bùi Châu cũng nhìn thấy chiếc vòng trên tay, trong lòng điên cuồng la hét, tại sao mình lại không chú ý đến chi tiết này a a a!

Làm sao giải thích bây giờ!

Cô ngượng ngùng mỉm cười: “Ha ha, hóa ra đeo trên cổ tay của mình à, cậu không nói tớ cũng không phát hiện ra đấy, mắt cậu tốt thật…”

Nói đến đó, cô cũng không biết biện hộ cho mình như thế nào nữa, giọng nói càng lúc càng nhỏ, đầu càng ngày càng cúi thấp.

Thiếu niên hỏi: “Bây giờ tôi có thể đi được chưa?”

“Có thể có thể, rất xin lỗi, đã để cậu dầm mưa vô ích như vậy. Tớ thực sự sai rồi, tớ che dù cho cậu, cậu mau trở về phòng tắm nước nóng thay quần áo đi.”

Thiếu nữ rất thành khẩn, đôi mắt đen nhánh mở to sáng long lanh, giống như một con nai ngoan ngoãn vô tội. Cô mặc một chiếc váy ngủ nhung màu trắng, bị mưa làm ướt một nửa, trên chân mang đôi dép lê hình con thỏ màu hồng, giờ phút này cũng dính đầy bùn đất trong vườn hoa, nhìn qua có chút bẩn.

Lê Khiêm lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, không đáp lại lời cô. Khuôn mặt cậu trông có vẻ mất kiên nhẫn, sải bước chuẩn bị rời đi.

“Đợi một chút!”

Nhìn thấy cậu muốn dầm mưa, Bùi Châu có chút lo lắng, giẫm dép lê hình con thỏ tiến về phía trước, giữ chặt cổ tay của Lê Khiêm, cố gắng kéo người vào trong dù.



Ánh mắt sắc bén của Lê Khiêm liếc nhìn qua ,trong giọng nói mang theo ý cảnh cáo rất lớn: “Buông tay.”

Bùi Châu ngước mắt lên, rơi vào trong tầm mắt chính là một bên mặt trắng nõn tuấn tú của thiếu niên, trong đôi mắt màu hổ phách trong suốt thanh tịnh, giờ phút này từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm vào cô.

Tràn đầy chán ghét không hề che giấu.

Cô khẽ cắn môi, vẫn không chịu buông tha: “Cậu đừng dầm mưa nữa —”

Lời còn chưa nói hết, thiếu niên đã rút cánh tay ra khỏi tay cô, cậu dùng sức hơi mạnh, trực tiếp đánh vào cán dù Bùi Châu đang cầm.

Cây dù rơi trên mặt đất, lăn vài vòng trên mặt đấy đầy vũng nước.

“…”

Lê Khiêm không muốn ở lại đây thêm giây phút nào nữa, lập tức nhấc chân rời đi.

Bùi Châu nhặt cây dù trên mặt đất lên, khẽ thở dài một hơi, trong lòng hiểu rõ muốn cậu ta thay đổi cách nhìn với nguyên thân không phải chuyện đơn giản như vậy.

Nhưng việc này không cần quá vội vàng. Ngày tháng còn dài, cô sẽ cải thiện từng bước một.

Tâm trạng của Bùi Châu chỉ u sầu trong hai giây đã xoay chuyển. Xét cho cùng cô dựa vào tình huống của thân thể, có thể sống thêm một ngày đã là tốt lắm rồi, huống chi bây giờ tình trạng sức khỏe rất tốt, có thể chạy nhảy, có thể ăn cũng có thể uống.

Cô vui sướиɠ nhìn cơn mưa rơi đầy trời mà huýt sáo.

Cuộc sống chính là vui vẻ.

Hai người giúp việc vừa mới châm chọc Lê Khiêm đang đứng ở trước cửa sổ biệt thự, nhàn nhã cắn hạt dưa xem kịch hay, vừa rồi nhìn thấy một màn trong vườn hoa, một người trong đó không dám tin nói: “Kỳ lạ, hôm nay cô ta thế nào ấy, rõ ràng còn che dù cho con chó Lê Khiêm kia, bình thường không phải ước gì chỉnh chết nó à.”

“Ai mà biết.” Một người khác tiếp lời, khinh thường nói: “Không phải cô ta vẫn luôn điên điên khùng khùng đấy sao? Mười phút trước còn bảo chúng ta giám sát nó, để nó đứng phạt ở đó, tôi còn nghe thấy cô ta lẩm bẩm nói hy vọng nó dầm mưa đến cảm lạnh, bệnh không dậy nổi.”

“Thật đáng sợ, có phải tâm thần phân liệt không, tôi nổi hết cả da gà rồi nè. Đúng rồi, anh nói xem vừa rồi chúng ta mắng Lê Khiêm hung ác như vậy, thằng nhóc kia ghi thù, có phải sau này —”

Lời nói của anh ta lập tức bị đánh gãy: “Sau này nó có thể có cái gì? Nó không phải là con chó được nhà họ Bùi nuôi dưỡng sao? Nhà họ Bùi ngu ngốc đến mức giao sản nghiệp của mình cho một con chó quản lý à?”

“Nói cũng đúng.”

…..

Lê Khiêm quay trở lại phòng ngủ.

Căn phòng chật hẹp, thông gió không tốt ánh sáng cũng kém, trần nhà bời vì ẩm ướt đã xuất hiện nhiều vết nứt nhỏ, tất nhiên căn phòng bên trong tầng hầm này có hoàn cảnh tệ nhất.

Không phải nhà họ Bùi không có phòng trống, thậm chí những người giúp việc khác còn được sống trong những căn phòng rộng rãi hơn. Chỉ có duy nhất cậu là bị sắp xếp ở chỗ này.

Việc này còn phải cảm ơn Bùi Châu đã ban cho.

Nếu không phải cô chiếm lấy phòng ngủ của cậu làm phòng chơi đàn piano, cậu cũng không đến nỗi chuyển đến căn phòng tối tăm này. Cho nên vừa rồi Bùi Châu nói mau trở về phòng tắm nước nóng thay quần áo, cậu chỉ muốn cười lạnh.

Nhưng thiếu niên đã sớm quen với hoàn cảnh này, cậu nhanh chóng cởϊ qυầи áo ướt trên người ra, mặc một chiếc áo phông tay dài màu trắng cùng một chiếc quần thể thao màu xám khô ráo.

Lê Khiên dáng người cao gầy, vai rộng eo thon, bất ngờ hơn chính là khi mặc vào quần áo rẻ tiền mua mấy chục tệ lại tạo nên cảm giác sang trọng. Sau khi lau tóc khô hơn phân nửa, cậu mang một chậu nước nóng đến, dùng khăn mặt lau người cho ấm lên.

Cậu vừa lau người, vừa nhớ đến một màn vừa rồi trong vườn hoa. Hôm nay Bùi Châu, vậy mà lại che dù cho cậu, còn cố gắng nắm chặt tay cậu. Rõ ràng không lâu trước đây còn la hét với cậu, thể hiện một dáng vẻ không tìm thấy vòng tay thề không bỏ qua kia mà.

Quả nhiên là một đứa không nói lý lẽ.

Nghĩ đến cánh tay trắng nõn lại mềm mại vừa rồi, bàn tay nhỏ bé còn mang theo chút hơi ấm cầm chặt tay mình, động tác lau người của cậu chợt chậm lại, lập tức dùng khăn hung hăng lau làn da nơi cổ tay chỗ bị Bùi Châu chạm vào.

Đôi mắt cậu sâu thẳm, lực đạo rất lớn, dường như muốn xóa đi ấn ký gì đó, mãi đến khi làn da trắng lạnh bắt đầu đỏ lên, cậu mới hít một hơi thật sâu dừng tay lại.

Quần áo ướt sũng vẫn còn treo trên lưng ghế dựa, quần áo cậu có thể mặc không nhiều lắm, nếu như không kịp giặt phơi khô, khả năng sẽ rơi vào hoàn cảnh xấu hổ không có quần áo để thay. Vì vậy, thiếu niên cầm chậu rửa mặt đi ra ngoài lấy nước, quay trở về phòng bỏ quần áo vào giặt sạch sẽ.

Sau khi làm xong hết mọi việc, Lê Khiêm tiếp tục ngồi vào bàn học, mở bài tâp ra nhanh chóng làm bài. Sắc mặt cậu chăm chú, mái tóc xoăn nhẹ màu nâu dưới ngọn đèn bàn tụ thành một vòng tròn ánh sáng vàng nhạt lại dịu dàng, ngón tay thon dài trắng nõn với những khớp xương rõ ràng, cầm lấy bút một đường hướng xuống, gần như không cần suy nghĩ các bước giải đã có thể tính ra đáp án.

Làm xong bài tập, Lê Khiên mới cảm giác cổ họng mình hơi ngứa, có dấu hiệu cảm lạnh. Cậu nhíu mày, đang định rót nước nóng uống, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, sau đó giọng nói ngọt ngào của Bùi Châu vang lên: “Khiêm, cậu ngủ chưa?”

—————–//—–//————–