Chương 14

Lê Khiêm và Bùi Châu ngồi trong đồn cảnh sát cho lời khai. Bùi Châu rất khẩn trương, sợ Lê Khiêm ra tay quá nặng bị giam bắt.

Ngược lại Lê Khiêm rất bình tĩnh, tỉnh táo trả lời những câu hỏi của cảnh sát.

Đám thanh niên choi choi mặt ủ mày ê ngồi xổm trên mặt đất, Ngô Thiệu Trạch ngồi ở một bên, dùng túi đá chườm mặt, ba của cậu ta Ngô Trấn Sơ sau khi nhận điện thoại vội vàng chạy đến đây.

Người đàn ông trung niên một thân Tây trang bước vào, theo sau là hai người trợ lý, trưởng đồn cảnh sát lập tức đến chào hỏi bọn họ, đồng thời giải thích ngắn gọn chuyện đã xảy ra.

Ngô Trấn Sơ trước tiên liếc mắt nhìn thằng con trai nhà mình đang ngồi ở một góc, “Bảo con ra ngoài dẫn theo vệ sĩ, tại sao không nghe?”

Ngô Thiệu Trạch biết mình gặp rắc rối rồi, cúi đầu không dám lên tiếng.

Ngô Trấn Sơ đưa mắt nhìn đến trên người Lê Khiêm, cảm thấy cậu có chút quen mắt: “Là cháu giúp Thiệu Trạch à?”

Lê Khiêm nhẹ gật đầu.

“Cảm ơn, cảm ơn.” Ngô Trấn Sơ liên tục nói hai lần. Ông ấy móc ra một tấm chi phiếu, cầm lấy cây bút do trợ lý đưa đến viết trên tấm chi phiếu một dãy số, rồi xé nó đưa cho thiếu niên, “Chút ít quà nhỏ, thể hiện tâm ý.”

Lê Khiêm không nhận: “Đều là bạn học, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm.”

Ngô Trấn Sơ có chút kinh ngạc: “Các cháu học chung trường à?”

“Chú ơi, cậu ấy tên là Lê Khiêm.” Bùi Châu giống như đẩy mạnh tiêu thụ dâng hiến vật quý Lê Khiêm lên, “Cậu ấy là học sinh lớp 11 của trường chúng cháu, là chủ tịch hội học sinh, đồng thời còn là đội trưởng đội thi toán.”

Ngô Trấn Sơ đã lăn lộn trong giới kinh doanh vài thập niên, nhìn thấy qua vô số thanh niên tuổi trẻ tài cao, ánh mắt của thiếu niên này lần đầu tiên để lại cho ông ấy một ấn tượng sâu sắc như vậy.

Cậu có ngoại hình đẹp trai, thân thủ nhanh nhẹn lại có lòng dũng cảm, vừa rồi nghe cô gái nhỏ này nói, cậu là một trong những học sinh giỏi nhất trường, thành tích xuất sắc.

Nhìn thái độ đối nhân xử thế của cậu, nho nhã hữu lễ lại lạnh lùng xa cách, khí chất vượt xa những người cùng tuổi.

Vừa rồi con số ông ấy viết trên tấm chi phiếu cũng đủ khiến lòng người rung động, nhưng thiếu nhiên không hề nhìn đến đã từ chối.

Ông ấy có một dự cảm, tương lai thiếu niên sẽ làm được rất nhiều chuyện lớn.

“Ngô Thiệu Trạch.” Ngô Trấn Sơ gọi tên con trai của mình, “Còn không đến nói lời cảm ơn với bạn học của mình.”

Lúc đầu Ngô Thiệu Trạch có chút không tình nguyện, nhưng sau khi suy nghĩ, nếu hôm nay không có Lê Khiêm và Bùi Châu, có khả năng cậu ta thực sự sẽ bị đám người của Hoàng Mao đánh cho tả tơi, cậu ta cúi đầu trước thiếu niên, cứng ngắc nói: “Cảm ơn.”

Lê Khiêm so với cậu ta còn nhạt nhẽo hơn: “Không cần.”

Tên nhóc khá lắm, đây là lời cảm ơn à, không biết còn cho rằng hai người cãi nhau dẫn đến chiến tranh lạnh đấy.

Bùi Châu nhịn không được phụt một tiếng bật cười.

Ngô Trấn Sơ đưa một tấm danh thϊếp mạ vàng cho Lê Khiêm: “Hôm nay cảm ơn cháu, sau này nếu có chuyện gì, có thể gọi điện thoại cho chú.”

Nói xong, ông ấy trừng mắt liếc nhìn Ngô Thiệu Trạch: “Đi thôi, ranh con.”

Ngô Thiệu Trạch đi theo phía sau ba của cậu ta, yếu ớt nói: “Ba, chúng ta thương lượng một chút đi, việc hôm nay có thể không nói cho mẹ biết được không?”

“Con nghĩ hay quá nhỉ.”

Hai người vừa nói chuyện vừa bước lên chiếc xe cao cấp, Lê Khiêm vẫn luôn nhìn bóng lưng bọn họ rời đi.

Bùi Châu cảm thấy trong lòng thiếu niên có hơi cô đơn.

Có phải cậu đang hâm mộ Ngô Thiệu Trạch không?

Mặc kệ bên ngoài phạm phải sai lầm gì, luôn có một người như thế, nguyện lòng gác mọi công việc trong tay, phong trần mệt mỏi gấp gáp chạy đến đây.

Mà từ nhỏ Lê Khiêm đã không có ba, còn sống với người mẹ luôn bạo hành mình.

Không ai giúp đỡ cậu, bao dung với cậu, yêu thương che chở cậu, tất cả mọi chuyện chỉ có thể dựa vào chính mình.

Trong sách, Lê Khiêm đến chết vẫn cô đơn lẻ loi.

Trong lòng Bùi Châu có chút chua xót, quyết định đối xử tốt với thiếu niên hơn một chút.

Lê Khiêm quay đầu qua nhìn cô: “Bây giờ có thể nói chưa?”

“Hả?”

“Tại sao muốn tớ cứu Ngô Thiệu Trạch?”

Hóa ra cậu vẫn còn nghĩ đến chuyện này à.

Bùi Châu cầm lấy tấm danh thϊếp mạ vàng kia lên, kiên nhẫn giải thích: “Ba của cậu ta là một thương nhân nổi tiếng trong giới bất động sản, có tiền có thế.”



“Cho nên?”

“Sau này nếu có người bắt nạt cậu, có thể tìm ba của cậu ta giúp đỡ.”

Trong lòng thiếu niên khẽ run lên: “Là bởi vì chuyện này sao?”

“Nếu không thì sao?” Bùi Châu cảm thấy câu hỏi này rất kỳ quái.

Lê Khiêm vốn có rất nhiều suy đoán, cậu thậm chí còn nghĩ qua mục đích thiếu nữ tiếp cận mình có phải vì Ngô Trấn Sơ hay không.

Nhưng hóa ra —

Lại là vì cậu.

Là vì muốn cậu kết giao với nhiều nhân vật lợi hại hơn, không để người khác tùy ý sắp đặt.

Một dòng nước ấm chảy qua đáy lòng, khóe môi của thiếu niên không tự chủ cong lên, ngay lập tức kiềm chế niềm vui đang nhảy tung tăng trong lòng.

Cậu giả vờ làm ra dáng vẻ lạnh như băng: “Rảnh rỗi quản nhiều chuyện.”

*

Hôm nay là thứ sáu, sau khi kết thúc tiết tự học buổi sáng, Bùi Châu cùng Diêu Băng đi đến nhà ăn.

Đợi bọn cô tìm được chỗ ngồi để ngồi xuống, vừa khéo nhìn thấy Lê Khiêm cầm khay đi ngang qua.

Cậu đi đến cái bàn trống trước mặt Bùi Châu ngồi xuống dùng bữa. Thiếu niên mặc một chiếc áo sơ mi tay dài, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, mái tóc không ngắn không dài, trên trán có vài sợi tóc mái rũ xuống, khí chất trên người hoàn toàn khác với học sinh cấp 3.

Bùi Châu cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía cậu, đặc biệt là những nữ sinh kia.

Chỉ cần cậu đi ngang qua, đôi mắt sẽ cố ý vô tình nhìn đến.

Bùi Châu cũng nhìn cậu, dù sao nam sinh đẹp trai ai mà không thích chứ? So với vẻ ngoài ấm áp như nam chính Cố Tinh Hải, cô thích Lê Khiêm trong trẻo lạnh lùng giống như mặt trăng này hơn.

Thiếu niên làm ngơ với những ánh mắt kia, tập trung ăn thức ăn trong khay của mình, nhưng Bùi Châu đột nhiên ngước mắt lên nhìn qua, đôi mắt màu hổ phách cùng tầm mắt của cô chạm vào nhau.

Đầu Bùi Châu dừng lại một giây, hai má hơi nóng lên, vội vàng cúi đầu ăn cơm.

Mối quan hệ của bọn họ bây giờ xem như ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, đột nhiên khối băng vạn năm liếc nhìn qua đây là chuyện gì thế này.

Diêu Băng đang ăn cơm vui vẻ nghịch điện thoại, vừa gặm chân gà vừa lướt diễn đàn trường, ngón tay bỗng nhiên dừng lại, trầm giọng nói: “Bà mợ nó.”

“Chuyện gì vậy?”

“Cậu mau lên diễn đàn xem kìa, một phút trước có người đăng bài về Lê Khiêm.”

Bùi Châu cầm lấy điện thoại của Diêu Băng, nhìn thấy có người dùng tài khoản nặc danh đăng bài trên diễn đàn:

[Tin tức hot! Lê Khiêm lớp 11-3, chủ tịch hội học sinh của trường chúng ta, cả năm hạng nhất, tất cả mọi người đều biết cậu ta phải không? Bề ngoài trông cậu ta vô cùng kiêu ngạo lạnh lùng, thực ra xuất thân rất thấp hèn. Nghe nói trước kia mẹ của cậu ta là diễn viên tuyến ba, không biết đã cùng tên đàn ông thô lỗ nào sinh ra cậu ta, sau đó hút ma túy bị bắt, Lê Khiêm được đưa vào cô nhi viện, rồi được gia đình của Bùi Ngọc và Bùi Châu thu nhận, sống rất hèn mọn.]

Tay Bùi Châu hơi run lên, ngước mắt nhìn Lê Khiêm ngồi ở chỗ cách đó không xa, không nhanh không chậm ăn cơm. Trong truyện không có tình tiết này, cô không biết thiếu niên sẽ có phản ứng gì.

Cô sợ thiếu niên chịu đả kích, càng ngày càng bước trên con đường hắc hóa.

Một khi bài đăng này đăng lên, lập tức dẫn đến những cơn sóng lớn.

Buổi chiều tan học, gần như cả trường đều biết đến chuyện này. Bài đăng được nhiều trang share lại, nhận được hàng trăm bình luận.

Bùi Châu đã đăng ký năm sáu tài khoản trên diễn đàn trường, mỗi lần có một bình luận ác ý xuất hiện cô lập tức hung hăng đáp trả:

[Xin hãy tỉnh táo lại đi, là thế kỷ 21 rồi, còn phải luận đến xuất thân sao?]

[Ở trong nghịch cảnh mà có thể trưởng thành ưu tú như vậy, các bạn có làm được điều đó không?]

[Người hút ma túy chính là mẹ của Lê Khiêm, không phải Lê Khiêm, cậu ấy không làm gì sai cả, xin các người đừng nhầm lẫn nữa.]

[Mục đích của người đăng bài này là gì? Công khai thông tin cá nhân như vậy có thích hợp không?]

Cô không thể ở trước mặt thiếu niên làm việc này, vì vậy cô chạy vào nhà vệ sinh của trường điên cuồng phản bác trước khi quay về lớp, sau khi tiếng chuông vang lên cô làm bộ dạng như không có gì đi vào lớp ngồi bên cạnh Lê Khiêm.

Đương nhiên Lê Khiêm không phải là kẻ ngốc, có thể từ ánh mắt kỳ quái cùng những lời xì xào bàn tán của người khác mà đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Không gì ngoài thân thế của cậu.

Thực ra nhiều năm như vậy, cậu đã sớm quen. Đây là cái mác gắn trên người cậu, dù có che giấu thế nào thì một ngày nó cũng sẽ bị người khác phát hiện.

Cậu chưa từng quan tâm chuyện này, thậm chí còn có một loại cảm giác như được giải thoát. Trước đây trong trường có rất nhiều đồn đoán về gia cảnh của cậu, nhiều cô gái nhỏ cảm thấy cậu rất thần bí, còn cố ý xuất hiện trước mặt cậu để thu hút sự chú ý.

Bây giờ bọn họ đã biết bộ mặt thật của mình – Chính là trốn trong rãnh nước, quanh năm không thấy ánh mặt trời, là sinh vật âm u lây lất thở gấp sống qua ngày.



Hơn nữa, có thể giảm bớt không ít phiền toái.

Nhưng — Duy nhất một người kia.

Bài đăng là cô đăng sao?

Nếu như không phải, vậy sau khi biết rõ thân thế của cậu, cô vẫn trước sau như một, tạo thiện cảm với mình nữa không?

Cậu cảm thấy cả ngày hôm nay thiếu nữ rất bận rộn, vào học tâm tư không yên, hết tiết bắt đầu cầm điện thoại chạy vào nhà vệ sinh. Vừa mới tan học trên đường trở về nhà, Lê Khiêm đi bên cạnh cô, trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy cô mở giao diện diễn đàn trường lên đánh chữ rất nhanh.

Cô viết cái gì thế?

Đối với mình, là chế nhạo, chán ghét hay đồng tình?

Cậu rũ mắt, phát hiện bản thân mình đã dừng lại ở câu hỏi tương tự như thế này trong vòng mười phút.

Cậu vậy mà – càng ngày càng để ý đến suy nghĩ của Bùi Châu.

Rõ ràng cậu thậm chí không biết cô là ai, cũng không biết cô tiếp cận mình có mục đích gì.

Tại sao cậu phải quan tâm nhiều như vậy?

Nhưng mà —

Trong lòng có một giọng nói không ngừng la hét, bảo cậu đi tìm hiểu rốt cuộc Bùi Châu đã nói cái gì trong diễn đàn trường.

Nếu như thiếu nữ ngoài mặt đối xử tốt với mình, sau lưng lại bí mật nói cho mọi người biết cậu chỉ là một sinh vật đáng thương buồn cười thì sao?

Chỉ nghĩ đến đây thôi, cậu đã cảm thấy sự lạnh lẽo từ đáy lòng lan ra cả người. Lê Khiên không nhịn được nữa, cầm điện thoại gọi cho Hạo Nam.

Giọng nói của Hạo Nam vang lên: “Ai ôi!!! Ranh con, cuối cùng cũng chủ động gọi cho tôi rồi à?”

“Hạo Nam, tôi có chuyện này muốn làm phiền anh.” Lê Khiêm cầm chặt điện thoại.

“Chuyện gì?”

“Bài đăng trên diễn đàn trường của chúng tôi, anh có thể tìm ra người đăng và những người bình luận là ai không?”

“Chỉ có thể tra được địa chỉ IP, cậu có thể kiểm tra từ địa chỉ IP.” Hạo Nam là một chuyên gia máy tính, đối với phương diện này nghiên cứu rất kỹ, nhanh chóng trả lời cậu, đồng thời anh ta cũng phát hiện giọng nói của thiếu niên có chút trầm khàn, “Cậu làm sao vậy? Có chuyện gì à?”

“Không có gì, tôi sẽ gửi link cho anh.” Lê Khiêm cúp điện thoại, gửi link bài đăng qua.

Cậu không quan tâm đến cách nhìn của những người khác, chỉ muốn biết trong số những người nói về cậu liệu có Bùi Châu hay không.

Nếu như không có, cậu phải làm sao bây giờ.

Sáu giờ tối, bình thường vào giờ này Bùi Châu đã chuẩn bị xong một bữa tối đơn giản rồi đứng ở cửa gọi cậu ra ăn cơm. Nhưng hôm nay —

Quả nhiên thái độ khác trước kia sao?

Trong lòng Lê Khiêm có chút chua xót, bước ra khỏi phòng ngủ.

Cậu liếc nhìn vào phòng ngủ của Bùi Châu, cửa phòng khép hờ, mơ hồ có thể nhìn thấy thiếu nữ đang nằm trên giường, cả người cong như con tôm luộc, hai tay ôm chặt bụng.

Thiếu niên giật mình, lập tức đẩy cửa ra bước vào: “Bùi Châu?”

“Ừ…” Bùi Châu ngước mắt lên, sắc mặt tái nhợt, trán xuất ra chút mồ hôi lạnh.

“Cậu làm sao thế?” Thân thể cao lớn của Lê Khiêm ngồi xổm xuống, ngồi sát mép giường nhìn cô.

Thiếu nữ không còn sức lực: “Dì cả của tớ đến….” Đoán chừng là do ngày hôm qua ăn kem.

Hô hấp của Lê Khiêm ngừng lại, sắc mặt đỏ bừng: “Vậy…. Có muốn đi bệnh viện khám không?”

“Không đi.” Bùi Châu sợ nhất chính là bệnh viện, lập tức xoay người, đưa lưng về phía cậu, lớn tiếng nói: “Tớ không đi bệnh viện.”

Nhìn thấy cô giở tính trẻ con, thiếu niên cảm thấy bất lực. Cậu biết rõ trong kỳ kinh nguyệt của phụ nữ uống nước nóng sẽ thoải mái hơn một chút, cậu vội đi đến phòng bếp nấu một ly trà gừng đường nâu, nhẹ nhàng đặt trên tủ đầu giường của Bùi Châu.

Sau khi suy nghĩ, Lê Khiêm cầm lấy túi chườm đổ đầy nước nóng nhét vào chân cô.

Bùi Châu yếu ớt vươn đầu ra khỏi chăn nói: “Cảm ơn.”

Lòng bàn chân ấm dần lên, cả người cũng ấm áp hơn, cộng thêm uống nước gừng nóng pha đường nâu, bụng dưới dần dần bớt đau.

“Nghỉ ngơi cho tốt.” Lê Khiêm đóng cửa phòng lại, không lập tức rời đi.

Tay đặt trên chốt cửa, rũ mắt xuống, tâm sự nặng nề.