Chương 25: Em đừng nhắc, được không?

Về tới thành phố chẳng bao nhiêu lâu lại quay về guồng quay cũ, ngày thường Dung không bệnh, đến khi vào dạy lại thì bắt đầu ho khùng khục trong cổ họng, người thì lúc nóng lúc lạnh bất thường. Buổi sáng hôm vào học lại Dung chọn một chiếc váy màu tím nhạt như màu hoa sim, khi dắt xe ra khỏi ngõ còn nghe bà hàng xóm bảo nhìn con Dung tím lịm tìm sim.

Tiếng trống tùng tùng tùng báo hiệu cho buổi học đầu năm đã bắt đầu, Dung vừa đi vừa nói chuyện với các giáo viên khác, chủ yếu là xoay quanh chuyện tết làm gì, có mang quà bánh gì về không. Đi từ xa đã nghe tiếng học sinh lớp nàng ầm ầm khiến núi lở, Dung ái ngại cười với đồng nghiệp của mình, đi vào trong lớp gõ gõ tay lên bảng hai cái.

"Cái lớp hay là cái chợ? Mấy anh mấy chị… khụ khụ… dư sức quá ha?" Vừa mắng vừa đi về phía bàn giáo viên ngồi, thường là buổi đầu tiên đi học lại cũng như những buổi cuối cùng của năm học, mọi người sẽ không dạy được gì, mà có dạy học sinh cũng không thể nào tiếp thu được. Nàng biết bọn nhỏ còn nhiều chuyện muốn nói với nhau, chưa sẵn sàng vào học, vậy nên ngày đầu tiên thường là ngày ân xá.

Bọn nhỏ nháo nhào xin tiền lì xì, Dung vui vẻ bảo: "Lên xếp hàng đi."

Thế là bọn nhỏ lên xếp hàng thật, đến khi cả lớp đông đủ ngay ngắn nàng lại nói thêm: "Xòe tay ra."

Bạn nhỏ vừa giơ tay ra thì thấy sau lưng nàng là một cây thước kẻ, hệt như quân lính vô tình thấy mình bị mai phục, bạn nhỏ la lên báo cáo: "Tụi mày ơi, bị lừa!"

"Chúc tết đi cô cho tiền lì xì."

Lần này Dung móc trong túi xách mình ra một xấp bốn mươi bao lì xì nho nhỏ mà nàng chuẩn bị sẵn từ trước tết, mỗi bao lì xì là năm mươi nghìn mới cóng, tổng cộng mất hết của nàng hai triệu hơn. Bọn nhỏ vừa tan tác ngay lập tức có mặt ngay hàng thẳng lối, giống như cây tre trăm đốt lúc bị gọi khắc nhập khắc xuất, vài giây là tan, vài giây là hợp lại đủ mặt.

"Chúc cô ngày càng xinh đẹp, dồi dào sức khỏe ạ."

Dung hơi cười, nàng ngay lập tức ban thưởng một phong bao lì xì cho bạn nhỏ.

"Chúc cô ăn no chóng lớn, càng ngày càng phúc hậu ạ."

Dung ngưng cười, sờ soạng trên bàn tìm cây thước kẻ, bạn nhỏ cười hì hì mau chóng chúc câu khác.

Cho đến lượt Hương, Dung có một tật nhỏ chính là nàng có thể đối xử với ai giả dối được, nhưng trước Hương nàng không thể nào giả vờ thứ gì. Nàng lấy phong bao lì xì cuối cùng đưa cho Hương, nếu không tinh ý sẽ chẳng ai biết được bao lì xì của em ấy là đặc biệt nhất. Để một xấp bao lì xì sẵn, ở dưới cùng của xấp bao lì xì là của Hương, khi phát Dung sẽ phát từ trên xuống, khi gặp Hương chỉ việc lôi bao lì xì cuối cùng lên cho.

"Chúc cô năm mới an khang, gia đình hạnh phúc, sớm sinh quý tử."

Câu chúc của Hương ngược lại càng khiến Dung thêm thất thần, đưa phong bao lì xì rồi cũng không còn tinh thần nào mà phát cho các em còn lại, vì vậy những phong bao cuối nàng phát rất nhanh.

Chúc cô gia đình hạnh phúc, sớm sinh quý tử, còn câu chúc nào vạch trần được sự thật mà Dung cố ý che dấu hơn câu này. Một câu như đem Dung đi ra ánh đèn sân khấu lớn, mạnh mẽ chỉ cho nàng thấy đó là hiện thực, đó mới thứ nàng nên rõ ràng hơn ai hết.

Dung thà là mình được chúc câu này bởi các bé học sinh của mình còn hơn là được chúc bởi người mình thương. Nhưng đôi khi hiện thực phũ phàng như thế.

Sau khi phát tiền lì xì xong Dung cho mấy tiểu quỷ lớp nàng nói chuyện trong tầm kiểm soát với bạn mình, không làm phiền lớp bên cũng như không làm phiền giám thị còn nàng thì bấm điện thoại. Trên facebook của Dung thật ra cũng không có gì đặc biệt, nhìn thì giống như nàng đang chơi facebook nhưng thật ra tâm trí nàng đang đi tận nơi đâu.

Trong đầu nàng lúc này chỉ có câu chúc của Hương, gia đình hạnh phúc, sớm sinh quý tử…

Nhiên thúc vào vai Hương, bảo rằng: "Năm chục luôn nè mày, xí đi ra căn tin tha hồ ăn."

"Ừ." Hương cười, năm mươi ngàn đối với Hương là một số lớn, nhưng dạo gần đây cô có đi làm nên cũng không thiếu thốn cho lắm. Cô không xem bao lì xì, định bụng sẽ mang bao lì xì về nhà để làm kỉ niệm.

Cả lớp nói chuyện chốc chốc lại vang lên tiếng ho của chị Dung, chị ấy ngồi trên bàn giáo viên lẳng lặng xem gì đó trên điện thoại, có chút trầm tư.

Một lúc sau có tiếng trống báo giờ ra chơi, cả lớp liền ùa ra ngoài mua đồ ăn. Bình thường mỗi ngày phụ huynh đều có phát tiền đi học nhưng được thêm tiền nên các quỷ con của Dung như hổ thêm cánh ở căn tin. Nàng vừa đi vừa ho khù khụ về phòng giáo viên, tự nghĩ chắc mình yếu quá nên mới đi tới đi lui có một chút đã bệnh.

Trong lúc rảnh rỗi Hương mới mở bao lì xì ra xem, thật ra cô nghĩ nhận được bao lì xì cũng không khác gì các bạn, không nghĩ là mở ra sẽ thấy thứ khác. Bên trong bao lì xì là một tấm lộc nhỏ của bên đạo, bên trên có ghi rằng: "Chúng ta hãy để ý đến nhau, làm sao cho người này thúc đẩy người kia sống yêu thương và làm những chuyện tốt."

Hương lôi bên trong ra một tờ giấy trắng nhỏ có chữ viết tay của chị, từng chữ từng chữ đều rõ ràng nhỏ nhắn, khi viết có vẻ như rất nắn nót. Chị viết trên tờ giấy nhỏ câu chúc cô một năm học hành may mắn, mọi sự thuận lợi, hi vọng cô có thể xin được học bổng để đi được nơi cô muốn đi. Trong lòng Hương nho nhỏ sự biết ơn, chị ấy lúc nào cũng chu đáo như thế, tỉ mỉ như thế.

Cho bao lì xì vào bên trong tập rồi cất vào cặp, Hương đi bộ ra căn tin mua cho mình một ổ bánh mì trứng, vô tình thấy chị đang đứng nói chuyện với thầy Trung ở căn tin. Thầy ấy lúc nào cũng nghiêm khắc với học sinh nhưng chẳng hiểu sao Hương thấy khi nói chuyện với chị thầy ấy giống như một kẻ khờ, cứ liên tục gãi đầu mình, nói năng cũng không tròn trĩnh một câu.

"Em ăn cái gì?"

Dung nhìn học sinh đông như kiến cỏ, biết mình bệnh chen không lại nên mới nhờ thầy Trung mua dùm mình một tô nui.

"Cám ơn bao lì xì của chị nha, em thích lắm."

Đợi lúc thầy vừa đi khỏi Hương liền tới bắt chuyện với Dung, Dung chỉ nhẹ nhàng gật đầu cho cô biết rằng chị ấy đã tiếp nhận thông tin rồi.

Thầy Trung bê tô nui hệt như đang trong một nghi thức tế thần quan trọng, tỉ mỉ đến độ nước còn không sóng sánh lên một chút nào trong tô, khi trao đến cho Dung hoàn toàn nguyên vẹn như lúc mới múc.

"Cám ơn thầy, để em tự bưng vào phòng giáo viên được rồi."

Thầy Trung đương nhiên không chịu: "Để anh bưng cho, có sao đâu?"

"Không được, mọi người nói này nói nọ không hay. Anh Trung biết em có chồng rồi mà, đâu có giống như hồi em mới vào thực tập."

Nghe được một câu này mà Trung bồi hồi nhớ lại ngày xưa lúc Dung mới bước chân vào trường này, ngày đó Dung chỉ là một cô bé non nớt vụng về được mọi người chỉ bảo. Lúc đó hắn còn có thể ở bên cạnh bảo ban nàng, cho đến một ngày Dung có vẻ vui vẻ nói với mọi người rằng mình sắp cưới, giới hạn của Dung với Trung mới được đặt ra lúc đó. Đôi khi Trung lại quên chuyện Dung có chồng rồi, vậy nên Dung luôn là người nhắc nhở.