Chương 1: Thế giới mới

Viên Bân kéo chiếc áo rách mướt bên người, không khỏi cảm thán, quả báo đến rồi.

Hắn sống một đời côi cút ngắn ngủi, giờ sắp kết thúc đời thứ hai trong đói khát vô cùng.

Trời cao đủ bất công.

Đời trước hắn chỉ là một tên đàn em nhải nhép, chuyện quá đáng nhất từng làm là thu tiền bảo kê đi, các bang phái đánh nhau, không ngờ ruồi muỗi hắn đây chết đầu tiên.

Giờ thì hay rồi, xuyên không đến một nơi cổ đại xa lạ với cái thân thể yếu đuối và đói khát. Bộ đồ vải bố trên người manh mún nhiều chỗ, một đôi giày cỏ lồ lộ chân trần và một cái mũ bệnh từ rơm rách nát là những gì hắn có lúc này, không hơn.

Mặt trời thiêu đốt trên đỉnh đầu khiến hắn muốn ngất đi cho xong chuyện.

Không được, giờ hắn nhắm mắt lại có lẽ cả đời này đều không thể mở ra thêm một lần nào nữa. Hắn không muốn chết một cách vô nghĩa thế được, một lần là quá đủ, hắn phải sống hoặc ít nhất chết có ý nghĩ gì đó.

Với ý chí cầu sinh mạnh mẽ Viên Bân nhanh chóng vực dậy tinh thần, nhìn đất đai cằn cõi khô vàng trước mặt âu sầu, hắn cần nước.

Kéo lên thân thể bước đi lại bước đi, bao năm sống trên quyền đấm chân đá từ thuở nhỏ khiến Viên Bân có ý chí đáng kinh ngạc, khi đã thấy chút sắc xanh bên đường, và vài người còn thảm hơn cả hắn, hắn biết mình sống rồi.

Đi đến gần một ông cụ có vẻ kiệt sức nằm ven đường, hắn chưa kịp mở miệng đã thấy ông ta thần sắc hoảng sợ xua tay, miệng ấp úng không ra hơi:

“Đi đi, lão không có gì cả, làm ơn!”

Hắn nghe hiểu, thật may ngôn ngữ giống nhau.

“Tôi, tôi không có ý xấu, cho tôi hỏi có nguồn nước nào gần đây không?”

Ông lão ậm ừ, rồi tay run rẩy chỉ về một hướng, thần sắc vẫn đầy cảnh giác quan sát hắn.

Viên Bân hơi cúi người như cảm tạ, toang bước đi chợt quay lại trong ánh mắt hoảng sợ của ông lão để lại cái mũ rơm tồi tàn, ít nhất giúp lão ấy tránh được cái ánh nắng thiêu đốt đó.

Hắn không phải thứ tốt lành, lưu manh đầu đường xó chợ là thật nhưng ăn cơm bách gia, uống nước trăm nhà lớn lên cũng là thật.

Hắn bị bỏ rơi trong một khu chợ dân nghèo khi trong còn trong tả lót, là lòng thương hại của những người ở đó nuôi hắn từng ngày, nhiều nhất chính là các ông cụ bà cụ.

Hắn làm lưu manh thu tiền bảo kê cũng bị chửi bới không thiếu, hắn nhận. Nhưng nếu đó không phải là hắn thu có lẽ giá cả không chỉ ít như thế, dù sao hắn cũng chỉ là một đàn em tép riu phải cống nạp lên bang hội không có tiền khó mà làm tiếp, giành được quyền thu phí khu chợ nghèo đó cũng coi như tận khả năng rồi.

Bỏ lại quá khứ phía sau, Viên Bân nhanh chóng đi theo hướng chỉ, hắn cần nước để duy trì sinh cơ, có lẽ thế giới này không ổn lắm.

Từ tình trạng thân thể cũng như những người lưu lạc ven đường cho hắn thấy trong không khí lưu chuyển sự chết chóc cùng hắc ám nhàn nhạt.

Phải sống, mục tiêu trước mắt chỉ thế thôi.

.........

Đi một quãng đường xa đến khi hắn tự hỏi về tính chân thực trong cái chỉ tay run rẩy kia, cuối cùng hắn thấy một dòng nước róc rách, đυ.c ngầu, còn có vài phụ nhân đang giặt quần áo.

Không nghi ngờ khi, đây thật là cổ đại.

Bất chấp tất cả Viên Bân chạy vội đến uống lấy uống để nước.

Khi đã khá no (nước), hắn mới quan sát được hết thảy, những phụ nhân kia thấy hắn thì rất cảnh giác, vài người đã đứng dậy bỏ đi, vài người có vẻ cố gắng giặt nhanh hơn.

Họ có vẻ lo lắng, vẻ nghèo nàn đượm trên gương mặt và quần áo chỉ tốt hơn ăn mày như hắn.

Một nơi rất nghèo và hạn hán đói khát.

Viên Bân nằm vật bên bờ nghỉ ngơi, hắn cần thức ăn.

Lúc này có vài đứa trẻ gầy com đen nhẻm chạy đến hô to với mấy phụ nhân:

“Có người đến phát lương, có người đến phát lương!!”

Nói xong chúng nhanh chân chạy đi, mấy phụ nhân cũng vội vã thu gom đồ đạc chạy đi, loáng thoáng còn nghe tiếng vọng.

“Nhanh chân lên, đến trễ hết mất!”

Viên Bân cũng bật dậy, hắn đã quá đói, cần gấp thứ gì đó bỏ vào miệng.

Đi theo bọn họ một khoảng không xa không gần, những phụ nhân có vẻ gấp gáp không thèm quan tâm đến hắn.

Đến đầu thôn nhỏ nghèo nát hơn cả khu ổ chuốt trong chợ hắn từng quen thuộc, nhà toàn đắp bùn đất vàng, thấp bé và yếu ớt.

Ở đầu thôn có một chiếc xe ngựa và vài xe đẩy, mấy người đang phát gạo, bánh ngô. Nhiều người đang chén chúc giành phần, vài người quần áo trông tốt hơn hẳn đang quát tháo giữa trật tự, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

Viên Bân bất chấp cố gắng chen lên trước, cuối cùng giành được ba cái bánh ngô vàng đen cứng ngắt nhưng được cái khá to.

Hắn ngấu nghiến ngay lập tức một cái bánh, suýt đã nghẹn chết. Vừa ăn vừa nhìn, gạo được phát đã mốc meo còn lẫn nhiều cát đất nhưng mọi người vẫn tranh bất chấp.

Nghĩ nghĩ, hắn không lên tranh gạo nữa, hắn thấy rõ khi giành bánh ngô, người phát biết hắn không phải dân nơi này nhưng có vẻ vì bên ngoài hắn quá tả tơi nên họ rũ lòng thương cho một ít, còn gạo thì không dễ như vậy, dù nó mốc meo đến thảm hại.

Hắn phải tiết kiệm thể lực, không thể tranh giành vô nghĩa.

Khi này có người chạy nói gì đó với người trong xe ngựa, một cánh tay vươn ra vén mành xe, nó trắng trẻo và thon thả, khác với tất cả những người ở đây.