Chương 17: Thì ra đây mới là em

Nhìn thấy bà Cố hoàn toàn không còn quan tâm đến chuyện của Cố Chân Chân, mẹ chồng của Cố Chân Chân nổi giận đùng đùng lôi kéo con trai rời khỏi, bà ta ngồi xổm xuống vơ vét lại đống sính lễ trị giá ba mươi ngàn. Tuy nhiên lúc bước ra chiếc xe Santana 2000 khoe mẽ khi nãy, thì bà ta và con trai của mình lại thật cẩn thận khép nép, không dám để va quẹt vào đoàn xe của Doãn gia. Họ làm sao dám đυ.ng vào đoàn xe của Doãn gia, bởi dù chỉ là cọ tróc một miếng sơn nhỏ cũng đủ khiến họ nhịn ăn nhịn uống cả đời cũng chưa chắc đền nổi.

Cố Chân Chân thấy lễ đính hôn của mình bị Cố Hề Hề huỷ hoại thì vừa hâm mộ mà lại căm hận tức tối. Nếu chẳng phải vì ở đây quá đông người, chắc cô ta phải phát điên lên chạy đến giành lấy nam thần từ trong tay Cố Hề Hề.

Doãn lão phu nhân thương lượng xong mọi việc với bà Cố thì quay đầu nhìn mẹ Cố, từ tốn hỏi: “Mẹ Cố còn muốn bổ sung gì không?”

Không để mẹ Cố kịp mở miệng thì bà Cố đã nói chen vào: “Cô ta có thể có ý kiến gì? Trong nhà này tôi làm chủ mọi việc!”

Mẹ Cố ở bên cạnh phảng phất như không tồn tại, không ai hỏi đến ý bà. Cố Hề Hề nhìn về phía mẹ mà cảm thấy bi thương, ở trong nhà này thì cô và mẹ vĩnh viễn là người thừa, không có được cảm giác tồn tại. Bất kỳ ai cũng có thể khinh thường coi rẻ mà tự tiện quyết định vận mệnh của hai người. Con gái đi lấy chồng, thân là mẹ mà một chút quyền lên tiếng cũng không có, thử hỏi làm sao không đau lòng?

Doãn Tư Thần nhìn về hướng Cố Hề Hề, thời điểm anh thấy nét mặt cô hơi tái nhợt, trong lòng bỗng dưng dấy lên cảm giác trắc ẩn.

Cố Hề Hề hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh cảm xúc: “Tư… Tư Thần, đây là lần đầu anh đến thôn này đúng không? Để tôi dẫn anh đi dạo một chút?”

Doãn Tư Thần liền đáp: “Được.”

“Đúng rồi, Tư Thần, con dẫn Hề Hề ra ngoài đi dạo đi, chuyện khác không cần quan tâm.” Doãn lão phu nhân cũng nói: “Nơi này có chúng ta là được rồi.”

“Vâng ạ.” Cố Hề Hề lúc này mới đứng lên, chào một tiếng rồi đi.

Hai người cùng rời khỏi phòng khách, một trước một sau bước đi, dù đi đến đâu thì phía sau họ là luôn là một nhóm người tuỳ tùng.

“Em có chuyện muốn nói?” Khoé mắt Doãn Tư Thần hơi hơi nhíu lại: “Có gì nói ở đây là được.”

Cố Hề Hề quay đầu thấy rất nhiều người theo sau, đành nói: “Anh đến phòng tôi một chút đi…”

Cô chỉ đơn thuần thấy ở đây quá nhiều người không tiện nói chuyện, nhưng lời này vào tai Doãn Tư Thần tựa như còn mang theo hàm ý khác.

Khoé miệng Doãn Tư Thần nhếch lên ý cười: “Được.”

Cố Hề Hề dẫn Doãn Tư Thần vào phòng của mình. Vừa bước vào thì ánh mắt anh liền sáng lên, căn phòng tuy cũ và nhỏ, nhưng gọn gàng sạch sẽ, không có đến một hạt bụi. Một cái bàn vuông được bao trùm bằng khăn trải bàn nhỏ, phía trên là tủ kính, bên trong có một khung ảnh. Cô bé trong ảnh cười tươi như hoa, tay ôm con thú nhồi bông nhỏ, bộ dáng rất hạnh phúc.

Doãn Tư Thần nhìn tấm ảnh này rất lâu rồi mới dời mắt đi.

Cố Hề Hề rót một ly nước mang đến, thấy anh đang xem ảnh của cô thì lập tức bước tới lập úp khung ảnh lại để trên bàn, giọng nói bất an: “Doãn gia thật sự không cần cho tôi nhiều tiền như vậy, dù có cho thì một phân tiền tôi cũng không lấy được.”

Doãn Tư Thần nở nụ cười: “Tiền của Doãn gia không phải dễ dàng lấy như vậy. Chỉ sau khi em kết hôn và sinh ra đứa bé, số tiền này mới chuyển vào tài khoản của em. Đương nhiên khi nó đã thuộc về em, thì em cho ai, đó chuyện của em.”

Cố Hề Hề nghe vậy tức khắc thở phào nhẹ nhõm. Cô không muốn bà Cố rình rập số tiền này, nếu tiền vào tay bà Cố thì đừng trông mong lấy ra được một xu!

Doãn Tư Thần xoay người nhìn vào vách tường kế bên kệ sách, phía bên trên treo khung ảnh Cố Hề Hề chụp vào ngày tốt nghiệp đại học. Cô gái trong hình mặc lễ phục cử nhân, nở nụ cười trong vắt dưới ánh mặt trời, anh theo bản năng định đưa tay lấy khung hình để xem kỹ hơn.

Cố Hề Hề vội vàng đoạt lấy, ôm khung hình vào l*иg ngực, gương mặt tức giận thở phì phò: “Không được đυ.ng đến hình này!”

Doãn Tư Thần cúi đầu nhìn Cố Hề Hề, đây là biểu cảm thứ tư của cô mà anh nhìn thấy, ngoại trừ vô cảm, khóc thút thít và mỉm cười. Chân mày ngài hơi nhăn, mũi và miệng nhỏ xinh chun lại, trông như con mèo nhỏ đang xù lông.

Anh không nghĩ bộ dáng tức giận của cô trông cũng khá xinh đẹp!

À không, đúng hơn là rất thú vị!

Đây là lần đầu anh thấy một người phụ nữ có nhiều biểu cảm sinh động đến vậy. Mẫu phụ nữ điển hình trước đây anh biết gần như đều giống Dina, ngoại trừ nụ cười công nghiệp thì vẫn là chỉ là nụ cười công nghiệp, hoàn toàn không có cảm xúc.

Người phụ nữ trước mặt lúc này đã làm anh thay đổi nhận thức rất nhiều về nữ giới.

“Ảnh này rất quan trọng với em?” Doãn Tư Thần thuận miệng hỏi: “Mỗi người khi tốt nghiệp đều có một tấm ảnh như vậy, là vì người chụp ảnh rất đặc biệt?”

Edited by Airy

Beta by Airy