Chương 3: Đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!

Biết làm sao được, sức mạnh của đàn ông quả thật rất lớn, đầu gối đè lên đùi cô, lại ấn chặt hai tay cô.

“Tôi hỏi lại một lần nữa! Ai phái cô đến đây!”

Cố Sênh Ca cảm giác cổ tay mình sắp bị siết gãy, dứt khoát dùng sức nhấc chân, đầu gối đạp lên phía trên.

Đường Cẩn Viêm cảm thấy dưới đũng quần đau thắt lại!

Người phụ nữ này lại dám đạp vào chỗ đó của anh!

Khoảnh khắc đôi mày anh nhíu chặt lại, Cố Sênh Ca đã dùng sức đẩy anh ra, trùng hợp thế nào lại còn ấn trúng vết thương trên ngực anh.

“Đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”

Anh vươn tay kéo mạnh một cái, lôi cô ngã vào lòng.

Bàn tay anh thì sờ sẫm quanh eo của cô như đang tìm kiếm gì đó.

Bỗng nhiên bị một người đàn ông sờ mò, Cố Sênh Ca tưởng gặp phải kẻ háo sắc, cô tức giận kéo tay anh lên miệng. Dùng hết sức cắn mạnh vào mu bàn tay của anh, nhưng lại ngửi thấy mùi máu tanh nồng.

Sao lại có máu nhỉ?

Đúng lúc cô buồn nôn nhả miệng ra, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập.

“Mau lục soát! Hắn đã bị thương nặng! Chắc chắn không thể đi xa được!”

Đường Cẩn Viêm nghe thấy tiếng nói, xác định trên người của người phụ nữ này không có súng thì biết mình đã bắt nhầm người.

Nhưng bây giờ cũng không thể thả cô ra.

Anh chỉ đành bịt miệng cô lại, gằn giọng cảnh cáo: “Đừng có phát ra bất cứ tiếng động nào! Nếu không cả tôi và cô đều phải chết!”

Chết?

Cố Sênh Ca ý thức được mình đã vướng vào rắc rối rồi.

Cô cố kiềm chế cơn nhộn nhạo trong dạ dày mà gật đầu.

Sau đó buông đôi bàn tay tanh mùi máu ra.

Cô cố nín thở ngưng thần nghe ngóng tiếng bước chân đang dần đến gần, tim đập loạn xạ không ngừng.

Không được, bọn họ chắc chắn sẽ lập tức tìm đến căn phòng này.

Làm sao đây? Làm sao đây?

Khi Cố Sênh Ca còn đang lo rối rít thì người đàn ông bỗng nhiên lên tiếng: “Có muốn sống hay không?”

“Muốn!”

Còn phải hỏi nữa sao?

“Muốn sống thì kêu lên cho tôi!”

“Kêu cái gì?”

Vừa dứt lời đã bị người đàn ông áp vào tường, ngay sau đó liền cảm thấy cổ bị cắn một cái thật mạnh.

“Á… Anh làm gì vậy?”

Nào ngờ người đàn ông đột nhiên vùi đầu vào cổ cô nói một cách khinh thường châm chọc: “Không biết rêи ɾỉ à!”

Rêи ɾỉ?

Người đàn ông có vẻ mất kiên nhẫn, bóp chặt cằm cô rồi nghiêm giọng ra lệnh: “Tôi đếm ba hai một, nếu không kêu thì tôi lập tức khiến cô phải kêu thật!”

“Ba! Hai!...”

Khi số “một” chuẩn bị thốt lên, Cố Sênh Ca đã nghe thấy tiếng người đàn ông cởi thắt lưng.

Nghĩ đến cảnh làʍ t̠ìиɦ trên xe mà cô thấy lúc trưa ở văn phòng công ty của Hạ Mặc Thần, người phụ nữ đó kêu rên sung sướиɠ, cô lập tức kiễng chân ôm lấy cổ người đàn ông, bắt chước người phụ nữ trong đoạn video kêu lên:

“A…Giỏi quá! Sâu quá…Sâu hơn chút nữa…”

Mới đầu cô còn kìm nén trong họng, rêи ɾỉ khe khẽ: “Ôi… Mạnh hơn nữa! Mạnh hơn chút nữa!”

Cuối cùng vì mạng sống mà quyết tâm, Cô dứt khoát kêu to lên: “Ôi… Sâu quá, thật là sâu quá đi, anh yêu, mạnh hơn chút nữa! Giỏi quá!”

Ngoài cửa, mấy người đàn ông mặc vest đen, tay cầm súng đang định đạp cửa bước vào, nhưng khi nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của phụ nữ vang lên thì cất súng về lại thắt lưng rồi khinh miệt nhổ ra một câu: “Mẹ kiếp rên dâʍ đãиɠ quá!”

“Được rồi được rồi, mau tìm đi, nếu còn không tìm được người thì đừng nói đến cᏂị©Ꮒ, e rằng ngay cả phụ nữ chúng ta cũng không thấy được nữa!”

Nói xong bèn đi lục soát căn phòng tiếp theo.

Cố Sênh Ca lại không hay biết họ đã bỏ đi.

Vì mạng sống nên cô vẫn đang ra sức rêи ɾỉ: “A a… Không được rồi! Anh yêu! Tha cho em đi mà! Lưng em sắp gãy mất rồi.”