Chương 1

Editor: Owntown

Đại Thương đã diệt vong, nàng cùng Đế Tân đứng yên trên Lộc Đài*, Lộc Đài - bốn phía núi dựng thành thành quách, cao chót vót, đào mận tranh diễm, điệp vũ chim ca - như Bồng Lai tiên đảo, nhưng đáng tiếc chính là.......

Hiện giờ Lộc Đài đang bị lửa lớn vây quanh, lửa lớn bốc cháy hừng hực như thiêu như đốt, ánh lửa lan đến tận trời ngăn cách Lộc Đài với hết thảy những cái đẹp bên ngoài kia, lại càng ngăn cách nó với âm vang của tiếng cờ trống thắng lợi.

""Đát Kỷ, bồi quả nhân uống một chén."" thanh âm Đế Tân khàn khàn, sắc mặt một mảnh bình tĩnh.

""Vâng."" Đát Kỷ lên tiếng, nhu thuận đi qua, nàng tiếp nhận chén rượu trên tay Đế Tân, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Đát Kỷ diện mạo yêu dã, một ngụm rượu xuống bụng, dung nhan nàng như hoa anh đào, càng thêm quyến rũ động lòng người.

Đế Tân híp mắt, tinh tế đánh giá Đát Kỷ, cuộc đời này của hắn đã gặp qua vô số mỹ nữ, hoặc hoàn phì yến gầy, hoặc yểu điệu động lòng người, nhưng các nàng lại không thể sánh bằng Đát Kỷ vừa duyên dáng xinh đẹp, vừa mĩ lệ yêu dã, mê hoặc khiến hắn rối loạn toàn bộ tâm trí.

""Nàng hối hận?"" Đế Tân một tay chống cằm, thanh âm trầm thấp lười biếng.

Kết cục của Đại Thương từ lúc bắt đầu liền đã được định trước, Đát Kỷ chỉ cười cười, cũng không nói hối hận hay không hối hận.

Nàng vốn là hồ ly ngàn năm, chịu sự uỷ thác của Nữ Oa tiến đến mê hoặc Trụ Vương làm rối loạn triều chính, người khác nói nàng là yêu hậu, nói nàng là hồng nhan hoạ thuỷ, như vậy... nàng liền làm cấp cho thế gian này thưởng thức!

Nhưng không hiểu vì sao, Đát Kỷ nhìn Đế Tân - hai tròng mắt hắn cũng đã hơi suy sụp, gương mặt cũng đã gầy gò nhiều đi, trong lòng đột nhiên lại có chút khổ sở.

Nàng chậm rãi đứng dậy, sau đó ngồi dựa vào trong l*иg ngực của Đế Tân, Đế Tân thuận thế bao bọc lấy nàng, độ ấm trên người hắn vẫn nóng bỏng như vậy, mà thân mình nàng cũng như lần đầu gặp gỡ, cũng như vậy mỏng manh, mềm mại không xương.

""Đát Kỷ......"" thanh âm Đế Tân lần này khẽ nhẹ như bao hàm rất nhiều cảm xúc, day dứt triền miên.

Ánh mắt nàng hiện lên sự kinh ngạc, sau cùng... cái gì cũng không nói, chỉ là cùng hắn ngắm nhìn ngọn lửa lớn xung thiên, ngắm nhìn...Triều Ca* cuối cùng dưới ánh mặt trời lặn.

*Triều Ca: kinh đô cuối của nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc

Cuộc đời thuộc về Tô Đát Kỷ ... cuối cùng cũng hạ xuống màn che.

---------------------

Hiện đại - thế kỷ 22.

Phòng bệnh cao cấp của một bệnh viện hạng nhất, trong phòng bệnh không khí vắng vẻ lại vô cùng an tĩnh, người con gái yên tĩnh nằm trên giường bệnh thoạt nhìn còn rất trẻ, sắc mặt tái nhợt, không hề có một chút sức sống.

Mà lúc này Đát Kỷ cảm giác bản thân đang chìm trong không gian bóng tối nồng đậm.

Cô đưa tay muốn bắt lấy chút gì đó, lại dường như cái gì cũng không bắt được, cô không nghe thấy âm thanh, càng không nhìn thấy màu sắc, thậm chí trong nháy mắt cái gì cũng không nhớ nổi.

Đại khái qua một vài giây, bóng đen trước mắt tản ra, xuất hiện một mảng sáng nhẹ, sau đó cảm giác đau nhức dời non lấp biển mạnh mẽ bắt đầu xuất hiện trong cơ thể.

Chờ đau đớn trong cơ thể giảm bớt, Đát Kỷ mới chậm rãi mở to mắt, cũng không biết có phải do cô ảo giác hay không, chung quy cảm giác......có chút không thích hợp.

Trước mắt có chút mơ hồ, lúc cô chưa kịp phản ứng đại não liền xuất hiện một trận đau buốt, ngay sau đó một đoạn ký ức khó hiểu không thuộc về mình dồn dập xâm nhập vào.

Nơi này là thế kỷ 22?

Khối thân thể này tên là Tô Kỷ?

Nhưng những ký ức này một cái cô cũng không quen biết, phải dùng thời gian rất lâu cô mới móc xích rõ ràng một ít mối quan hệ.

Tô gia có ba người con, anh cả Tô Cẩn Chi là người đứng đầu Khoa học kỹ thuật Húc Đằng, tuổi còn trẻ nhưng thành thục ổn trọng, vừa giàu có lại vừa thâm trầm.

Mà anh thứ Tô Cẩn Châu vừa tốt nghiệp đại học liền tiến vào giới giải trí, ở trong giới cũng là một người hô mưa gọi gió, bất quá thanh danh của anh ta cũng không phải thực tốt, trong miệng người khác Tô Cẩn Châu là một hoa hoa công tử, ăn chơi trác táng, ngang tàn bất kham, thậm chí bị người châm chọc là ""Kinh thành nhất bá"" ""Ngang ngược Châu trưởng*"".

*Châu trưởng: biệt danh fans đặt cho Tô Cẩn Châu.

Em út Tô Kỷ năm nay mười lăm tuổi, so với anh trai tính cách càng thêm thất thường, bởi vì bố mẹ bận công việc không rảnh quản giáo, đến nỗi tính cách cô càng biến đổi bất thường trở nên kiêu ngạo. Vì vậy khi bị Tô Cẩn Châu châm chọc là tiểu mập mạp, trong cơn tức giận liền đi tìm cái chết.

Đát Kỷ cảm thấy quả thực không thể hiểu nổi, nếu có người châm chọc cô, như vậy cô sẽ không chút do dự mà phản kích, tìm đến cái chết là điều quá ngu ngốc!

Bất quá cô phỏng chừng sẽ không có cơ hội này, bởi chưa từng có người nào dám nói Đát Kỷ này xấu! Cô quá xinh đẹp, xinh đẹp đến nỗi cho dù cô có gϊếŧ người phóng hoả cũng sẽ không bị người trách cứ.

Cô nâng tay xoa xoa ấn đường, lại phát hiện tay kia không còn thon dài tinh tế, nhu nhược không xương như vốn dĩ, bàn tay này trông thật béo, ngón tay thật thô, khó coi không chấp nhận được.

Đát Kỷ sửng sốt, trong lòng lập tức sáng tỏ, chỉ sợ là cô đã chiếm dụng khối thân thể này của Tô Kỷ rồi!

Trong lòng Đát Kỷ không có áy náy, hiện tại trong đầu cô chỉ quan tâm đến một điều duy nhất rằng: chính mình có phải hay không giống như trong trí nhớ này....là một tiểu mập mạp.

Trải qua quá nhiều sóng gió như vậy, Đát Kỷ sớm đã tạo cho mình một thân khí độ bình tĩnh không sợ hãi, cho dù trong lòng hoảng loạn thì cũng sẽ không biểu lộ ra bên ngoài mặt.

Cô chậm rãi đứng dậy, vén chăn xuống giường, thân thể này đã thật lâu chưa ăn uống, Đát Kỷ cảm giác một trận đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa té xỉu trên mặt đất.

Cô cắn cắn môi dưới, chống thân mình đi tới nơi gọi là ""toilet"" trong trí nhớ, nhưng thời điểm nhìn thấy khuôn mặt kia, cho dù là Đát Kỷ cô cũng phải ngốc đến ngây ngẩn cả người.

Trong gương xuất hiện một thiếu nữ vóc dáng xem như là cao, nhưng cô rất béo, cho nên hiện lên vô cùng chắc nịch. Hơn nữa làn da cô lại còn ngăm đen, trên trán no đủ xuất hiện rất nhiều mụn, cặp mắt kia tiêu chuẩn là mắt phượng, nếu ở trên khuôn mặt gầy nhỏ thì chính là mê người, nhưng ở trên khuôn mặt mập mạp...

Hồ ly trời sinh vốn mê hoặc vạn vật, dung mạo chính là vũ khí, khí chất quyến rũ lại càng giúp chúng che đậy, nhưng nếu không có những thứ đó? Xinh đẹp cả đời như Đát Kỷ có chút không thể chấp nhận được, cô cảm thấy không thở nổi, thiếu chút nữa liền ngất đi.

""Bổn cung......."" Đát Kỷ vội vàng vịn vào bệ rửa mặt, cô nhanh chóng nhắm mắt để bình tĩnh một chút, hít sâu một hơi thử cảm nhận đan nguyên bên trong cơ thể.

Cô làm rối loạn thiên hạ là tội lớn, tràng lửa lớn bao quanh Lộc Đài khả năng đã đem tu vi ngàn năm của cô thiêu huỷ sạch sẽ, nhưng Đát Kỷ vẫn muốn thử xem xem, cho dù không mang hy vọng gì nhiều.

Tiếp theo cô lại phát hiện ra một sự việc hết sức kinh hỉ, có lẽ là thay đổi nguyên thân ở thế giới khác, tu vi ngàn năm của Đát Kỷ chưa hoàn toàn biến mất, cô cảm nhận được đan nguyên trong cơ thể chậm rãi chảy xuôi, cảm giác ấm áp khiến cho cô một trận an tâm thư thái.

Đây quả thật trong rủi gặp may! Ông trời trái lại còn ban ân cho cô!

Đát Kỷ chậm rãi mở hai mắt, cô nhìn tai hồ ly như ẩn như hiện trên đỉnh đầu, hiện tại cô còn quá yếu, không có biện pháp hoá hình.

Bất quá không quan trọng, Đát Kỷ đối diện với chính mình trong gương vẽ ra một tia cười nhạt, miễn là đan nguyên vẫn còn, qua một thời gian dài về sau, cô có thể thay đổi bộ dáng khó coi ở hiện tại, một lần nữa quay trở về một Tô Đát Kỷ kinh thế tuyệt diễm!

*Hình ảnh Lộc Đài ( Nguồn ảnh: https://bbs.8264.com/thread-5485935-1-1.html )Con Đường Ảnh Hậu Của Đát Kỷ - Chương 1Con Đường Ảnh Hậu Của Đát Kỷ - Chương 1

-----------------

Mở hố! Mong mọi người ủng hộ(^v^)