Chương 1: Đắc thủ

Truyền thuyết, truyền thuyết ở rừng Hắc Ám có một quả trứng thần thú vừa được sinh ra.

Truyền thuyết, truyền thuyết về quả trứng thần thú này, không có thuộc tính, bất luận là ai điều có thể cùng nó lập khế ước.

Truyền thuyết, truyền thuyết Kỵ Sĩ Rồng Gail, thân vương Wales, Pháp Thánh Ceil, .... Vì trứng thần thú liều chết điều đáng giá.

Truyền thuyết, truyền thuyết về một hắc y đạo tặc từ trên trời rơi xuống, ở trước mắt mọi người, đoạt đi trứng ma thú, không ai biết hắn ra sao, cũng không ai biết hắn từ nơi nào đến, cứ như vậy huyền huyền bí bí, ở hiện trường tranh đoạt trứng ma thú liền để lại trên người một vết thương thật sâu.

Ở sâu trong rừng rậm, trong không trung nứt ra một cái cửa, một thân đen nhánh từ bên trong ngã ra tạo một tiếng "Bùm", lộn nhào một cái té trên đất.

Lâm Dịch sờ sờ cái trán mới vừa ăn đau, toét miệng cười, không gian truyền tống này tuy rằng dùng tốt nhưng mỗi lần dùng điều phải trải qua một lần xương cốt thống khổ, thực sự quá thảm.

Lâm Dich nhìn hoàn cảnh ở bốn phía, vẫn còn tốt, lần này truyền tống không có đưa anh đi vào sào huyệt của liệp báo hay làm bữa tối cho vằn báo, cũng không phải huyền nhai vách đá,...

Ánh mắt Lâm Dịch quét một vòng mới phát hiện một con thỏ lông trắng ngồi xổm kế bên chân mình, hai mắt hồng ngọc, như hổ rình mồi mà nhìn anh. Lâm Dịch kiềm lòng không nổi gợi lên một nụ cười, đã thật lâu không có đυ.ng tới quả hông mềm, trời xanh! Người rốt cuộc cũng mở mắt nhìn. Lâm Dịch sờ sờ cái bụng đã đói đến bụng dán vào lưng, liền có một con thỏ đưa tới trước mặt thật quá tốt.

Lâm Dịch có chút hưng phấn mà nhào đến hướng con thỏ, một ngọn lửa ngay trực diện bay tới, Lâm Dịch cuốn quích mở ra khiên phòng ngự, một đầu tóc dài xinh đẹp kia nếu chạm một chút sẽ biếng thành rơm rạ đi.

Con thỏ nhanh chân, chạy như bay.

Lâm Dịch lâu lâu mặt, thật là, ở dị giới đến một con thỏ cũng lợi hại như vậy, không công bằng a! Không công bằng!

Lâm dịch từ trong túi không gian lấy ra một quả trứng toàn thân lửa ma bao quanh- trứng thần thú. Tục ngữ có câu "Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi", nhóm cao thủ kia chó cắn chó, cắn vui vẻ vô cùng, vừa lúc tiện nghi cho anh.

Lâm Dịch lắc đầu, người dị giới chính là tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản, liền đạo lý bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng sau cũng không hiểu, chỉ biết phần phật một chút chén rớt một ngọn núi, phần phật một chút đem một mảnh rừng điều bị phá tan tành, thật không biết bảo vệ môi trường! Điên cuồng phá hư, thật bại hoại mà.

Lâm Dịch sờ sờ trứng ma thú trong tay, mắt híp lại, trứng ma thú này như thế mà danh tiếng lớn a, vạn người chú ý, nếu đen bán đi nhất định là giá trị liên thành, chỉ sợ cả đời này có thể không lo ăn không lo mặc, chỉ sợ là anh còn chưa bán được thì đã bị chém thành thịt nát.

Ai da, Lâm Dịch sờ sờ mong của mình, mày nhíu lại thành một đoàn, cũng chỉ có đàn bà cùn kẻ tiểu nhân khó ở chung, Khổng Tử chẳng phải từng nói vậy sao? Tới dị giới cũng có thể đồng dạng mà áp dụng. Nhớ đến bà nương Rebecca cưỡi gà rừng điên kia, thật sự quá đáng, nha đầu chết tiện kia cư nhiên lại cưỡi gà rừng chỉ huy chúng phun lửa vào anh, nếu không phải anh chạy nhanh thì cả mạng cũng không còn.

Nếu không phải tại nha đầu kia, thì mông mình làm sao lại thành như vậy! Thật là nếu thích thầm anh thì có thể đường hoàng nói ra, sao cứ phải dùng thủ đoạn thô lỗ như vạy chứ!

Nghe nói, gà rừng kia có một cái tên rất dễ nghe, hình như gọi là Thanh Loan, cùng với Phụng Hoang là họ hàng xa. Cái gọi là họ hàng xa chính là tổ tông 800 đời trước có quan hệ, Phượng Hoàng tộc nghe có bao nhiêu cao quý cùng chủ nhân của đám gà rừng hung bạo kia cí bao nhiêu giống.

Lâm Dịch lau lau nước miếng từ khóe miệng chảy xuống, người ta thường nói ăn gì bổ náy, không biết nếu ăn cái trứng này vào chính mình có hay không sở hữu thiên phú tuyệt đỉnh!

Tựa hồ cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng của Lâm Dịch, quả trứng trong tay anh bắt đầu có ý định trốn thoát, Lâm Dịch gắt gao đem trứng ôm vào lòng, cũng không thể để gia hỏa này chạy mất, thật vất vả mới lấy được đến tay, chỉ chưa còn vì cái trứng này hiến lên trinh tiết.