Chương 1

Cuối tuần mang đứa nhỏ ra ngoài chơi, nó nhìn thấy dưới lầu có quán cà phê mới mở, liền nhất định đi vào mua que cay.

Tôi chỉ có thể bất đắc dĩ mà giải thích: “Quả Quả, trong quán cà phê không bán que cay.”

Nó lập tức bật lại tôi: “Con còn được nhặt từ thùng rác ra cơ mà, tại sao quán cà phê lại không bán que cay chứ?”

…..

Cái này đều tại tôi, lúc nhỏ đều bảo thằng bé là mẹ nhặt con từ thùng rác đấy, không ngờ thằng bé vẫn nhớ đến tận bây giờ.

Chẳng qua gần đây thằng bé học được cách nói một cãi ba rồi. Giỏi lắm, quả đúng là con trai của ta.

Bất đắc dĩ chỉ có thể mang thằng bé vào quán cà phê.

Không nghĩ tời vừa mở cửa liền đυ.ng trúng một người đàn ông, tay tôi không cẩn thận cứ vậy mà sờ ngực người ta.

Cảm giác này, không tồi he he he.

Nhìn cái dáng người này, chu choa, đều là hình mẫu lý tưởng của tôi, trái tim không nhịn được mà bắt đầu nhảy disco rồi…

Người đàn ông cúi đầu nhìn, á á á, tim ngừng đập mịe nó rồi.

Ha, đi ra ngoài không xem hoàng lịch, đυ.ng trúng bạn trai cũ.

Cơ mà nhìn cách anh ấy ăn mặc thì có lẽ là làm thuê ở quán cà phê này, thật chẳng ra làm sao cả

Kinh Nhất Hủ đυ.ng trúng tôi, chỉ nhướn mày: “Sao khéo thế.”

Tôi kéo tay thằng con đến phía trước: “Bé ngoan, gọi anh trai đi.”

Quả Quả: “Anh trai.”

Kinh Nhất Hủ: “…..”

Tôi rất không phúc hậu mà cười ra tiếng.

Bắt nạt người khác thật cmn vui mà.

Kinh Nhất Hủ quả nhiên có thể nhịn, im lặng một lúc rồi trấn định đứng phía sau quầy order hỏi: “Muốn uống gì không? Hôm nay khai trương, quán giảm 50% cho trẻ em dưới năm tuổi và quân nhân xuất ngũ.”

Tiện nghi của bạn trai cũ thì ngu gì mà không chiếm chứ

Tôi điên cuồng nháy mắt với thằng con

Quả Quả: “Con là quân nhân xuất ngũ ạ.”

Tôi: “…….”

Kinh Nhất Hủ cười như không cười: “Con trai em quả nhiên thông minh, giống em lắm.”

Cái giọng điệu âm dương quái khí mịe gì đây, tôi nhịn, liền quay sang phản kích: “Đâu có, rõ ràng là di truyền từ anh đấy.”

…..

Không khí hình như hơi vi diệu.

Tôi mới phản ứng được ban nãy mình vừa nói gì, liền nuốt nuốt nước bọt

“Không thì, trước tiên anh nghe tôi giải thích cái đã?”

Kinh Nhất Hủ không nói hai lời, liền cởi tạp dề ra.

Nhân viên đứng bên cạnh liền hỏi: “Ủa ông chủ, anh định ra ngoài hả?”

“Đến bệnh viện.”

“Anh bị bệnh hả?”

“Xét nghiệm DNA.”

………….

Tôi cun cút đứng bên cạnh không dám phát ra tiếng.