Chương 1

Đỗ Đình Lan nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời đã không còn sớm, Hồng Nô đã đi hơn nửa canh giờ, sao vẫn chưa thấy trở về.

Không biết nha hoàn này có gặp được Lư Triệu An không, đã sắp đến lúc mở tiệc tiến sĩ, kéo dài tiếp thế này không những không thể giáp mặt đối chất với Lư Triệu An, đến nhìn mặt y cũng là vọng tưởng.

Cứ nghĩ đến Lư Triệu An, Đỗ Đình Lan buồn phiền như lửa đốt, cả nửa tháng nay y tránh không gặp mặt, khiến nàng mất ngủ thành bệnh, dù cho y có phản bội lời hẹn ước, cũng phải đối mặt nói rõ ràng với nàng.

Không thể tiếp tục đợi nữa, nàng đứng dậy lặng lẽ đánh giá tứ phía, mẫu thân đang ở Tây Uyển xem tạp kỹ, phần lớn nữ quyến đều đi đến sân ngắm hoa, bốn bề không có ai, là thời cơ tốt để nàng trốn ra ngoài.

Nàng cắn cắn môi, vừa muốn thả cắt giấy xuống, dưới hành lang đột nhiên truyền đến tiếng nói cười.

"Năm nay người dự thi có hơn trăm người, tiến sĩ lại chỉ có vỏn vẹn hai mươi người, tuổi tác lại đều không nhỏ, đa số đều đã có hôn phối, nghe nói lớn nhất là hơn năm mươi, con gái dưới gối đều lớn hơn cả A Uyển." Có một vị phu nhân nói.

"Đúng vậy". Một vị phu nhân khác cười, "Không ngờ tới vương gia vì để tìm con rể cho nữ nhi, lại đánh chủ ý vào một lão già."

"Thật ra cũng không trách năm nay vương gia lại tận tâm như vậy, mọi người mấy ngày nay ở Đông Đô, không biết lần này đỗ đầu tiến sĩ là một vị công tử mới đầu hai mươi, người này tên là Lư Triệu An, không những làm thơ văn hay, người lại tuấn mỹ có thừa, người có ý muốn kết hôn đâu chỉ mình nhà Vương gia, những vị đại thần lớn đều đang nghe ngóng đến vị tiến sĩ này đấy."

Cách tấm rèm châu vén nửa, cái tên Lư Triệu An này hết sức chói tai, trong lòng Đỗ Đình Lan như có cơn sóng cuộn trào, thế mà lại quên mất trong ta đang cầm một chiếc kéo cắt giấy.

"Chẳng là hôm qua ta nghe Nhị Lang nhà ta nói, ngày đề bảng thượng thư Trịnh Phó Xạ nghe nói Lư Triệu An là người Dương Châu, sớm kêu y đến đằng trước nói chuyện, hỏi từ tổ tiên Lư Triệu An đến ba đời thân thích, đại khái là có ý gả con gái cho y, nếu Lư công tử chưa có hôn phối ở Dương Châu, quá nửa là muốn làm mối đề thân rồi."

Câu này quả nhiên làm không ít người kinh ngạc, một vị phu nhân khác nói: "Lư công tử một cuộc thi vang danh thiên hạ, Trịnh Phó Xạ Huỳnh Dương là gia tộc lớn trăm năm, tính ra cũng là một mối lương duyên, nếu tể tướng đã đích thân ngỏ lời, Lư công tử trả lời thế nào?"

"Lư công tử nói y từ nhỏ mất cha, để chấn hưng môn hộ, những năm này chỉ biết ngày đêm khổ luyện, chưa từng có hôn phối."

Sắc mặt Đỗ Đình Lan phút chốc trắng bệch, đoán là một chuyện, tự mình nghe thấy lại là một chuyện khác, chỉ trong vòng vài tháng, người này đã phủi sạch quan hệ với nàng.

Lời thề dưới trăng sáng, còn văng vẳng bên tai, lúc ban đầu còn khiến thần trí nàng mê man, giờ này lại cảm thấy đầy châm chọc.

Rèm châu bỗng nhiên kêu lên, thấy trước mắt có người đang tới, Đỗ Đình Lan cố gắng chống tay muốn ngồi dậy, cúi xuống mới phát hiện kéo đã cắt một vết thương, từng giọt máu trào ra, đỏ đến đáng sợ.

Nàng mất hồn mất vía nhìn một mảnh đỏ mơ hồ, lúc này mới hối hận sao ban đầu lại tự mình ra ngoài thành Dương Châu đạp thanh, nếu không có lần tình cờ gặp gỡ trong rừng đào,thì há nào lại có nỗi nhục hôm nay!

"Nương tử!" Vết thương bị người dùng khăn tay giữ chặt, Đỗ Đình Lan bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, mới thấy Hồng Nô đang kinh hoảng mà nhìn nàng, mới vừa nãy trông ngóng nha hoàn này gửi lời cho Lư Triệu An, giờ đây hễ nghĩ đến y là lại muốn nôn.

Hồng Nô vội vã kiểm tra miệng vết thương, lấy ra một vật nhỏ giọng nói: " Lư công tử bảo ta đem cái này giao cho nương tử, nói muốn nương tử đến bên ngoài Nguyệt Đăng Các gặp y."

Đỗ Đình Lan cười lạnh một tiếng, đoạt lấy chiếc thải sinh* đó muốn xé nát, nhưng tay lại run rẩy, xé một hồi lại xé không nổi nữa, ngược lại làm vết thương trong lòng bàn tay càng mở ra lần nữa.

(*thải sinh: Phong tục dân gian Trung Quốc vào thời nhà Đường Tống, cắt hoặc gấp giấy cài lên đầu hay cột dưới hoa để chúc mừng xuân đến.)

***

Đằng Ngọc Ý nhấc rèm bước vào trong phòng, kinh ngạc nói: " Cái gì, biểu tỷ không có ở đây?"

Tiểu ni cô cũng kinh ngạc, vừa rồi chúng quý nữ đến Tây Uyển xem tạp kỹ, Đỗ gia tiểu nương tử tự nguyện ở lại cắt thải sinh, trên án còn đang bày những tấm vàng thếp đã cắt xong, sao lại không thấy người đâu.

Nhưng chuyện này cũng bình thường, hôm nay là lễ Thượng Tỵ, bách tính ra thành phất hễ*, am Tĩnh Phúc của bọn họ bởi vì gần Hồ Khúc Giang, vừa sớm đã ngựa xe tấp nập, am to như thế, sao có thể nơi nào cũng chăm sóc được hết thảy.

(*Phất hễ 祓禊 một phép tế trừ cái quái ác, đem ra sông vẩy làm phép trừ ma, vì thế ngày xưa coi như trò chơi, xuân gọi là xuân hễ )

"Bần ni cũng không biết Đỗ nương tử ở đâu, chẳng qua phía trước người Hồ bắt đầu diễn tạp kỹ rồi, Đỗ thí chủ đi đến đó cũng không chừng, Đằng thí chủ, có cần bần ni dẫn đường cho người không?"

Tiểu ni cô vừa nói vừa đánh giá Đằng Ngọc Ý, trên đầu đội nón phủ, dưới lớp sa đen là cổ tay ngọc trắng ngần, tuy rằng không nhìn thấy rõ dung mạo, nhưng điệu bộ yểu điệu tuyệt trần vừa nhìn là biết ngay một mỹ nhân, hôm nay trong am quý nữ như mây, nghe nói là thân thích họ ngoại của vị Đỗ thí chủ, cũng không biết là có việc gì gấp, vừa vào am đã đi tìm Đỗ nương tử.

Chỉ nghe Đằng Ngọc Ý mỉm cười nói: "Không cần đâu, biểu tỷ của ta không thích xem tạp kỹ , có lẽ tỷ ấy ngắm hoa trong vườn, sư phụ hãy ở lại đi, ta sẽ tự mình tìm tỷ ấy."

Đi được hai bước, Đằng Ngọc Ý đột nhiên xoay người chỉ trên án: "Sư phụ, biểu tỷ cắt những chiếc thải sinh này sao?"

Tiêu ni cô hơi ngẩng ra: "Phải"

"Vừa hay ta đi tìm biểu tỳ, sư phụ có thể để ta đem những chiếc thải sinh này đi không?"



Vốn chỉ là đồ chơi tiêu khiển, càng đừng nhắc đến là không phải dùng vàng thếp và lá ngọc trong am, tiểu ni cô vội vàng đáp: " XIn cứ tự nhiên."

Lúc này, một vị ni cô tìm đến: " Thánh nhân muốn dự tiệc lớn, đêm nay thành Trường An không có giới nghiêm, Nguyệt Đăng Các bên sông sắp tổ chức tiệc tiến sĩ rồi, trụ trì kêu chăm sóc tốt những nữ thí chủ, không được đến gần Nguyệt Đăng Các."

Tiểu ni cô kính cẩn nghe, chẳng trách vừa rồi trước cửa am có nhiều thiếu niên lang quân cưỡi bạch mã yên bạc lướt qua, hóa ra là đến vì tiệc tiến sĩ mỗi năm một lần.

"Đệ tử đã rõ." Xoay người lại phát hiện Đằng Ngọc Ý đã cất hết thải sinh rời đi.

Đằng Ngọc ý vừa đi vừa xem xét Nguyệt Đăng Các ở không xa kia, mái đỏ ngói xanh ẩn hiện trong sắc chiều tà nhạt, góc mái hiên thắp lên đèn lưu ly chói lọi.

Kiếp trước biểu tỷ chết trong đêm lễ Thượng Tỵ này, nha hoàn Hồng Nô cũng bị hạ độc thủ, vốn đang yên đang lành đi lễ Phật với dì trong am Tĩnh Phúc, chẳng biết vì đâu tự mình chạy ra khỏi am, đợi đến lúc tìm thấy nàng, một chủ một tớ đã phơi thây nơi rừng trúc cách Nguyệt Đăng Các không xa.

Lúc xảy ra chuyện Đằng Ngọc Ý đang ở Dương Châu, cũng biết cái chết của biểu tỷ còn nhiều khúc mắc.

Từ trước đến giờ biểu tỷ hiếu thuận ổn trọng, dù cho có thích xem náo nhiệt cũng sẽ ở bên cạnh phụng bồi dì, vì sao dì đi Tây Uyển xem tạp kỹ, biểu tỷ lại nán lại Vân Hội Đường yên tĩnh.

Những chiếc thải sinh này càng khó nói, hôm nay đâu phải "lễ của con người", vì sao biểu tỷ lại nghĩ đến cắt những thứ này. Nếu biểu tỷ có ý muốn sắp xếp để có cơ hội ở một mình, cắt thải sinh là để truyền tin tức cho ai chứ?

Đằng Ngọc Ý nhanh tay lật qua lật lại thếp vàng trong tay, lật một hổi mới tìm thấy đôi câu vài lời, cũng không cảm thấy bất ngờ, tính tình biểu tỷ tuy mềm mại ôn nhu, làm việc lại vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, kiếp trước dì dượng tra lâu như thế, từ đầu đến cuối đều không tìm ra ai là người kêu biểu tỷ ra ngoài am.

Nghĩ đến thảm trạng sau khi bị thắt chết của biểu tỷ, Đằng Ngọc Ý căm thù ngẩng đầu nhìn sắc trời, thời gian không còn sớm nữa, vốn muốn cùng dì đi tìm biểu tỷ, nhưng chỉ sợ không kịp.

"Bích La, ngươi với Thanh Quế nhanh chóng đi Tây Uyển tìm dì, ta cùng Bạch Chỉ đến rừng trúc ngoài am, nếu lúc dì đến ta và biểu tỷ vẫn chưa trở lại, liền kêu bà đem người đến rừng trúc ngoài Nguyệt Đăng Các tìm chúng ta, nhớ kỹ phải nhanh lên."

Bích La và Thanh Quế đáp vâng, Đằng Ngọc Ý sờ vào tấm bái thϊếp trong ống tay áo, vẫn may trước khi đến đã chuẩn bị chu toàn.

Cửa am thanh tĩnh hơn so với trước không ít, người đi chơi toàn đến Tây Uyển bên cạnh để xem biểu diễn, người Hồ đang biểu diễn ảo thuật, tiếng cười vừa dứt, Hồ nữ Khang Quốc đã xoay eo và nhảy điệu múa đầy mê hoặc.

Đằng Ngọc Ý ngồi trong xe ngựa vén rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vốn là lễ Thượng Tỵ, càng không có giới nghiêm, bách tính bình thường còn không nói, đến vương tôn quý tộc cũng đến xem vui.

Dọc theo hồ nước hướng về phía Nguyệt Đăng Các, nơi đâu cũng có thể nhìn thấy công tử và mỹ nhân phục sức sang quý.

Đằng Ngọc Ý và Bạch Chỉ đưa mắt khắp tứ phía, chưa từng nhìn thấy Đỗ Đình Lan trong đám đông.

Đi đến nửa đường, xe ngựa đột nhiên dừng lại, một vị nô bộc tên gọi Đoan Phúc chắn ở trước xe: "Nơi này người đi lại quá nhiều, tiểu nhân hỏi một lượt rồi, nhìn thấy Đỗ nương tử chỉ có một người bán cháo ngọt, người này nói Đỗ nương tử đem theo nha hoàn đi về hướng đông nam phía bờ sông rồi. "

Đằng Ngọc Ý nhìn theo hướng đó, chính là rừng trúc, nàng vội vã nói với Đoan Phúc: "Đi theo phía sau xe."

Sắc trời đã tối, tai nạn thường chỉ trong chớp mắt, người đánh xe giơ roi tăng nhanh tốc độ.

Đó là rừng trúc lớn nhất thành Trường An, dài liên tiếp cả trăm mét, nếu người ở trong đó rất dễ bị lạc đường, thế nên kiếp trước kẻ đó mới có thể im hơi lặng tiếng mà gϊếŧ chết biểu tỷ và Hồng Nô, cũng im hơi lặng tiếng mà rời đi.

Kiếp trước Đằng Ngọc Ý đến Trường An thì biểu tỷ đã nhập quan tài, lúc nàng khóc lóc thảm thiết giúp dì dọn dẹp di vật mới biết được, ngày xảy ra chuyện biểu tỷ mặc chiếc váy uất kim, chính là quà sinh nhật mà nằng đã tặng tỷ.

Chiếc váy tốn biết bao nhiêu tiền, do tú nương Dương Châu khâu từng đường kim mũi chỉ, cao quý như mây, dù cho có là nơi phồn hoa như Trường An cũng hiếm gặp.

Hôm nay nàng có chuẩn bị mà đến, điều đầu tiên khi đến am Tĩnh Phúc là phái Đoan Phúc đi khắp nơi tìm biểu tỷ, manh mối là chiếc váy uất kim, quả nhiên rất nhanh đã nghe ngóng được hành tung của biểu tỷ.

Rừng trúc không xa, càng đến gần người qua lại càng ít.

***

Đằng Ngọc Ý trầm mặt lôi từ trong ngực ra một vật, tỳ nữ Bạch Chỉ ở bên cạnh lo lắng trùng trùng thở dài.

Mấy ngày trước trên đường đến Dương Châu, tiểu nương tử bất cẩn rơi xuống nước bệnh nặng một trận, tỉnh lại liền bắt đầu chơi thanh kiếm cổ quái này.

Đó là một thanh kiếm phỉ thúy nhỏ, dài khoản mười tấc, không biết nương từ có được từ đâu, mấy ngày nay cứ đem ra chơi, theo như nàng thấy thì có chút cổ quái, kiếm là vật cực bén cực sắc trên thế gian, há có thể có một thanh kiếm bằng phỉ thúy?

Hơn nữa từ khi phu nhân mất, tiểu nương tử không còn nghịch những binh khí trong phủ, thân là con gái nhà tướng, lại dưỡng thành một thiên kim còn nhát hơn cả con gái thầy nho, lần này nương tử vừa xuống thuyền liền chạy thằng đến am Tĩnh Phúc cũng thôi đi, thế mà còn giấu kiếm phỉ thúy trong người.

Bạch Chỉ từ nhỏ đã hầu hạ Đằng Ngọc Ý, biết rõ tiểu chủ nhân ngoài mặt thì ngọt ngào, bên trong lại là một bụng nước đυ.c, những thiên kim thế gia hằng ngày có qua lại với Đằng Ngọc Ý, ngoài sáng trong tối cũng đều nếm chút thủ đoạn của nương tử.



Lão gia trấn thủ biên cương nhiều năm không có thời gian để dạy dỗ con gái, nhìn thấy tính tình nương tử ngày càng tai quái, đành bất lực gửi nương tử đến Đỗ Phủ ở Dương Châu, giao cho em của phu nhân là Đỗ phu nhân quản thúc.

Gia phong Đỗ gia liêm chính, Đỗ phu nhân đối đãi với nương tử như cốt nhục, trưởng nữ Đỗ gia Đỗ Lan Đình, càng đặt biểu mụi lên hàng đầu.

Những năm này nương tử sớm đã xem mẹ con Đỗ gia như người thân, chẳng qua tính tình kỳ quặc vượt xa người bình thường, ngoài miệng không chịu nói cũng thôi, nhưng nếu nói người mà đời này nương tử quan tâm nhất, chẳng ai khác ngoài Đỗ phu nhân và Đỗ gia tiểu nương tử.

Bạch Chỉ không đoán ra vì sao chủ nhân nhà mình lại sốt ruột như thế, nhưng từ ánh lệ thoáng qua trong mắt Đằng Ngọc Ý có thể nhìn ra được, nếu còn không tìm thấy Đỗ nương tử, Đằng Ngọc Ý nhất định sẽ làm ra hành động kinh ngạc mà người khác không nghĩ đến.

Bạch Chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, giật mình: "Nương tử, người nhìn xem."

Đằng Ngọc Ý thu kiếm vào trong tay áo, ngoài lối vào rừng trúc đang đậu một chiếc xe ngựa khảm vàng dát ngọc.

Nhìn dáng vẻ có lẽ vừa đến không lâu, nô bộc đang bận rộn vây màn trướng ngoài rừng trúc, nhìn vẻ hào nhoáng phú quý cùng cực này, có lẽ là vương công quý tộc không tầm thường.

Bạch Chỉ lộ vẻ do dự, Đằng Ngọc Ý lại tự mình mang nón phủ bước xuống xe, như không nhìn thấy những nô bộc đó, đi thẳng vào rừng trúc.

Nô bộc nhìn thấy Đằng Ngọc Ý, lập tức tiến lên cản: "Tiểu nương tử xin dừng bước."

Đằng Ngọc Ý hành lễ, cười hỏi: "Nơi này không phải vườn cấm, vì sao không cho đi lại?"

Nô bộc đáp: "Công tử nhà ta đến bờ hồ chơi mã cầu, vậy nên đã đặt màn trướng nơi đây, đợi y ra khỏi rừng trúc, tự nhiên có thể đi lại rồi."

Sắc mặt Bạch Chỉ khẽ biến, lời này bá đạo cùng cực, một rừng trúc to là thế, nói không cho vô là không vô.

Đằng Ngọc Ý lai bình tĩnh, gật đầu cười nói: "Trùng hợp quá, vừa hay ta cũng muốn đi đường tắt đến bờ hồ tham gia tiệc."

Chúng nô bộc nhìn nhau, trên mặt hiện lên thần sắc nghi hoặc, yến tiệc ở bờ hồ không chỉ có một nơi, người tham gia yến tiệc cũng đều là quý nhân quan to, nữ tử này ngựa xe đơn giản, quả thật nhìn không ra lai lịch.

"Nếu đã đến dự tiệc, chắc hẳn phải có thϊếp mời."

"Thϊếp mời?"

Lúc này trước xe ngựa một vị nô bộc trung niên nói: "Tối nay ngoài tiệc tiến sĩ, bệ hạ cũng sẽ đến Tử Vân Lâu tham gia yến tiệc, những vương tôn công tử đi theo cũng không ít, tin tức truyền khắp ra ngoài, hấp dẫn biết bao nhiêu cô nương đầu óc ngu si."

Đằng Ngọc Ý nhìn qua, trong lòng cười thầm, đúng là oan nghiệt của kiếp trước, kiếp này thế mà lại gặp chủ tớ hai người ở đây.

Người phụ nữ đó cũng đang quan sát Đằng Ngọc Ý, trên đầu đội nón phủ không nhìn rõ dung mạo, thế nhưng trong lòng bà rất chắc chắn, trước giờ chưa từng gặp nhân vật này ở Trường An bao giờ, luôn mồm luôn miệng nói muốn đi đường tắt đến bờ hồ, đến cái thϊếp mời cũng không lấy ra nổi, bà ỷ thân phận không muốn nói nặng lời, chẳng qua cả đoạn đường này đã đuổi đi biết bao cô ả không biết nặng nhẹ như vậy rồi.

Trên mặt người phụ nữ tăng thêm sự khinh thường, nói với những người nô bộc: "Quá nửa là đến vì công tử nhà các ngươi, lão thân khuyên cô một câu, công tử nhà họ không dễ chọc đâu, nhân lúc còn sớm mà đi đi, để tránh tự chuốc vạ vào thân.

Lời này trực tiếp đánh đồng Đằng Ngọc Ý vào hàng ngũ trèo cao, mặt Bạch Chỉ trướng đỏ, người này chắc chắn cũng không dám chọc đến vị ở trong nên mới khổ sở chờ đợi ngoài rừng trúc, vốn nên cùng chung chí hướng, thế mà lại quay đầu gây phiền phức cho bọn họ.

"Thế sao?" Đằng Ngọc Ý cười lạnh, "Nếu ta cứ muốn đi vào thì sao."

Nàng móc từ trong tay áo ra một vật, nói với nô bộc đứng chắn đường: "Thời gian không còn sớm nữa, mong chủ nhân nhà các người cho đi."

Sắc mặt mọi người xung quanh khẽ biến, đó là một tấm bái thϊếp màu vàng nhạt mà Trương Vương phủ thường dùng, phía trên tên là Đằng Thiệu Hoài Nam Tiết Độ sứ kiêm Thứ sử Dương Châu, phía dưới là chữ ký Thuần An quận vương tự mình đặt bút.

Hằng ngày bọn họ thường qua lại với phía Thuần An quận vương, bút tích của Thuần Vương chỉ một ánh nhìn liền có thể nhận ra.

Thuần An quận vương là tông thất của đương triều, em họ của đương kim hoàng thượng. Hoài Nam tiết độ sứ Đằng Thiệu, lại là một danh tướng nức tiếng gần xa. Nghe nói trước kia Thuần An quận vương cùng bệ hạ xuất cung không may gặp nạn, chính là vị Đằng Chiêu đó cứu.

Hai nhân vật này đều là tiền bối của tiểu lang quân nhà họ, dù cho tiểu lang quân có thấy họ cũng còn phải thi lễ.

Chúng nô bộc không dám cản nữa, chỉ là vẫn chặn người phụ nữ đó và xe ngựa của bà ta ở ngoài rừng trúc.

Người phụ nữ trung niên há nửa miệng, bỗng nghe người trong xe ngựa ho một tiếng, nghe giọng thì là một tiểu nương tử tuổi còn trẻ.

Bà ta bình tĩnh lại, nhanh nhẹn đổi một bộ dạng cung kính cười bồi tội với Đằng Ngọc Ý.

Đằng Ngọc Ý liếc bà ta một cái, dẫn theo Đoan Phúc và Bạch Chỉ vào rừng, vừa đi vừa nói với lão đánh xe: "Ông ở ngoài đây đợi tin tức, nếu dì có đến, lập tức đưa bọn họ vào rừng trúc tìm bọn ta."