Chương 1: Hôn lễ

Chương 1: Hôn lễ

Trên chiếc bàn làm việc lớn, có ba mẫu tạp chí mẫu đang chờ cô đóng dấu cho kỳ tiếp theo, bìa của chúng đều thuộc về cùng một người đàn ông.

Ở trang bìa đầu tiên, anh mặc một bộ tây trang cao cấp, đôi mắt sắc bén nhìn vào máy ảnh, dáng vẻ cao ngạo khinh thường tất cả, diện mạo tinh xảo không khuyết điểm nào, cho thấy sự quyến rũ của một người đàn ông cấm dục.

Trang bìa thứ hai, chuyển sang trang phục khá lòe loẹt, chiếc áo sơ mi in họa tiết hoa lá và quần đi biển rộng khi mặc lên người anh lại không hề lòe loẹt, cả người tràn ngập sự thoải mái, sảng khoái của mùa hè bên bờ biển, đó là sức sống tuổi trẻ chỉ thanh thiếu niên mới có.

Trang bìa thứ ba chỉ chụp phần thân trên, anh mặc một chiếc áo len cổ cao màu đen, quay góc nghiêng đối diện với máy ảnh. Tông màu của bức ảnh được làm tối để tạo hiệu ứng u ám. Đôi mắt của anh ẩn trong bóng tối không nhìn rõ được, chỉ để lại sống mũi cao và đôi môi mím nhẹ, nhưng chỉ nhìn qua dáng người Lâm Am cũng có thể nhận ra anh.

Lý Thành Quyết, nam người mẫu hạng nhất quốc tế đang được săn đón.

Là bạn trai cũ của cô.

Lòng bàn tay Lâm Am vuốt ve khuôn mặt trên tấm bìa, đã qua hơn bốn năm, đường nét trên khuôn mặt tuấn tú đã sắc nét hơn vài phần, vóc dáng cũng rắn chắc hơn lúc trẻ rất nhiều.

Lâm Am nhớ lại hôm đó chụp ảnh ở studio, anh có vẻ vẫn gầy, nhưng sau khi cởϊ qυầи áo ra lại lộ đường vân cơ bắp rõ ràng, không quá đồ sộ nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa, cơ thể xinh đẹp lại kết hợp với khuôn mặt đẹp cũng khiến đám nhân viên nữ vốn đã nhìn quen trai xinh gái đẹp cũng phải thốt lên khen ngợi.

Khi đó, cô đang đứng bên cạnh, đối mặt với người đàn ông không nói lời nào đang tạo dáng dưới ánh đèn, vẻ mặt cô vẫn lạnh lùng như cũ, những nhân viên đều đã quen với dáng vẻ ít nói, không mấy khi cười của tổng biên tập mới được bổ nhiệm, sau khi bàn tán vài câu thì mọi người lại bắt đầu chuyên tâm vào công việc của mình.

Thật ra chỉ có cô mới biết tình hình thực tế.

Giây phút đó cô bị phân tâm, đối mặt với Lý Thừa Quyết 23 tuổi, trong đầu cô hiện lên khuôn mặt thiếu niên của anh, hình ảnh hai người đã từng bên nhau thoáng hiện lên trước mắt, hai người chạm mắt nhau.

Nhưng anh chỉ liếc nhanh một cái, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, khuôn mặt lạnh lùng, ngay cả ánh mắt cũng lạnh lùng, nhìn thẳng vào camera.

Trái tim căng thẳng của Lâm Am cũng từ từ bình tĩnh lại, thầm đoán chắc hẳn anh cũng đã trưởng thành và ổn trọng hơn trước rất nhiều.

Lý Thành Quyết lúc trước, anh chưa từng lấy dáng vẻ này đối mặt với cô, cô nhón chân hôn lên cằm anh là anh sẽ cười tươi như hoa y hệt đứa trẻ được cho kẹo, lúc có việc cần cô giúp anh sẽ làm nũng với cô, giận dỗi là anh sẽ ủ rũ, ngay cả ngày cô dọn đồ rời đi anh cũng chỉ đỏ mắt.

Đã bao giờ anh lạnh như băng giống như bây giờ chưa?

Không có.

Khi đó cô luôn nói đùa anh thật trẻ con, “Lý Thành Quyết, bao giờ anh mới trưởng thành.”, “Lý Thành Quyết anh có thể đừng trẻ con như vậy được không.”, “Bao giờ anh mới lớn.”...

Cô nói rất nhiều, lúc đó cô chỉ cảm thấy thật xa vời, nhưng vừa lơ đãng anh đã trưởng thành rồi, có thể thoải mái đối diện với ống kính, còn cô đã có thể đứng vững ở chỗ làm, sau khi lại gặp, cô là tổng biên tập chịu trách nhiệm bố trí hiện trường, còn anh là người mẫu lần này hợp tác.

Sau khi chia tay hai người đều thành công trong sự nghiệp và có một cuộc sống tốt.

Là một kết quả đáng mừng nhưng cô lại không cười nổi.

Trong lòng Lâm Am có trăm loại cảm xúc lẫn lộn, cô cụp mi đi ra khỏi studio.

Đầu xuân tiết trời ấm áp se lạnh, hoa đào bắt đầu nở rộ, cô dừng chân đứng dưới gốc đào, ngẩng đầu nhìn hoa đào hồng trên cành, một lúc lâu sau cô mới nhận ra chuyện bọn họ chia tay trong không vui đã là chuyện của bốn năm trước.

Năm này qua năm khác, giờ anh đã 23 tuổi, đang ở độ tuổi sung sức nhất.

Còn cô đã 30 tuổi.

Lúc trước cô chỉ mong anh lớn nhanh chút, nhưng cô đã bỏ qua hiện thực tàn khốc mà cô không thể không đối mặt.

Thời gian không tha cho một ai, khi anh trưởng thành và hiểu biết cũng đồng nghĩa với việc cô sắp già, tay vừa cầm cá vừa cầm tay gấu, đây chính là hình phạt nặng nhất mà thời gian dành cho một người phụ nữ tham lam cho đến ngày tay người phụ nữ đó trống trơn.

Lúc này, Lâm Am trầm ngâm nhìn người thanh niên trong ảnh, ngón tay vô thức vuốt ve mặt anh.

Thật ra trước đó Lâm Am đã gặp anh một lần, trong buổi trình diễn Tuần lễ thời trang Paris năm ngoái, Lý Thành Quyết là người mẫu catwalk trên sân khấu, cô ngồi ở một góc dưới sân khấu nhìn anh đi catwalk.

Anh trang điểm đậm kiểu quyến rũ nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cô đã nhận ra anh, trước đó cô đã biết danh sách người mẫu được mời, sự xuất hiện của anh đã nằm trong dự đoán của cô, nhưng dù vậy khi anh xuất hiện trong tầm mắt Lâm Am vẫn thổn thức như đã qua mấy đời người.

Cô luôn biết anh có ngoại hình đẹp, nhưng cô không ngờ rằng anh lại chọn bước vào nghề người mẫu, trong ngành thời trang, anh và cô có thể coi là đồng nghiệp.

Lâm Am cất ba quyển tạp chí đi, gọi điện cho thư ký nói việc hoàn thiện bản thảo.

Chọn mẫu thứ hai, thiếu niên Lý Thành Quyết đầy sức trẻ, ập vào là hơi thở thanh xuân, cô tin độc giả sẽ thích.

Giao công việc xong, cô đứng dậy đi vào phòng trà pha một ly cà phê. Chạng vạng tối khi đến gần giờ tan làm, mấy cô gái trong ban biên tập ghé vào nhau nhỏ giọng thảo luận xem sau khi tan làm nên đi dạo phố ở đâu, thấy cô đi đến thì họ lại nhanh chóng ngồi về chỗ của mình làm việc.

Nơi cô làm việc là ViVi - một chi nhánh tập đoàn tạp chí thời trang quốc tế, có trụ sở chính tại Tokyo, Nhật Bản và có chi nhánh tại nhiều quốc gia trên thế giới. Ở Trung Quốc, tập đoàn Pearl được ủy quyền bởi trụ sở chính. Mấy năm nay Lâm Am vẫn luôn học tập và đào tạo ở Tokyo, năm ngoái cô mới được điều động về đảm nhiệm chức vụ tổng biên tập ở Trung Quốc, có lẽ thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô nhiều nên nhóm nhân viên không thân quen với cô đều hơi sợ cấp trên mới tới này.

Mặc dù Lâm Am bất lực về điều này, nhưng cô không có ý giải thích, cô mặt vô cảm đi ngang qua nơi làm việc, âm thầm lên kế hoạch tổ chức hoạt động team building sau thời gian bận rộn này.

Đến phòng trà pha ly cà phê hòa tan về không lâu thì đến giờ tan làm, cô bảo thư ký về trước, Lâm Am đối diện với máy tính chuẩn bị dữ liệu sáng mai phải dùng, có tiếng gõ cửa vang lên, cô kêu vào đi.

“Chị Am Am, chị vẫn đang bận sao.”

Giọng nói của đối phương ngọt ngào, dáng đi uyển chuyển nhẹ nhàng đi tới bàn làm việc của cô, ánh mắt của Lâm Am vẫn dán vào màn hình như cũ, cười hỏi: “Có việc gì sao?”

Từ Triều Mộ đưa thiệp cưới màu đỏ cho cô: “Vâng, ngày 25 tháng này, chị nhất định phải đến nha.”

Mười ngón tay của Lâm Am vẫn gõ chữ trên bàn phím, cười nhẹ nói đùa: “Cái này còn phải xem ông chủ sắp xếp.”

Từ Triều Mộ là nhân viên mới vừa vào công ty một tháng trước, ngoài là cấp dưới của cô, cô ấy còn có một thân phận khác là viên ngọc quý trên tay ông chủ, là cô con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn Pearl, nếu không có gì bất ngờ thì sau này cô ấy sẽ là bà chủ của cô.

Nói về quan hệ của cô với Từ Triều Mộ cũng hơi sâu xa, mùa xuân năm trước cô ấy đến Nhật Bản. Ông chủ lo lắng cho đứa con gái duy nhất của mình đang ở nước ngoài nên đã liên hệ với Lâm Am cũng đang ở Nhật Bản để ý chăm sóc cô ấy. Lâm Am biết ông chủ nhà mình có bao nhiêu yêu thương con gái, cô đã xin nghỉ để làm hướng dẫn viên du lịch cho cô ấy, trong khoảng thời gian đó hai người rất hợp nhau, từ sau khi về nước hai người vẫn giữ liên lạc.

Từ Triều Mộ ngồi trên ghế tiếp khách của Lâm Am, hứa: “Sắp xếp gì cũng phải để sau, hạnh phúc của chị Am Am mới quan trọng hơn.”

Lâm Am cảm thấy buồn cười: “Người kết hôn là em, sao lại nói đến chị?”

Đối phương làm mặt quỷ với cô: “Ai nha, đến lúc đó để ba em mời tất cả những người độc thân hoàng kim ở Hải Thành đến, chị Am Am chị đừng chọn đến hoa mắt đấy nhé.”

“Nhân tiện chị thích đàn ông như thế nào, kiểu ông chú dịu dàng hay tiểu chó săn nhỏ tuổi?”

Đây là rõ ràng là muốn mai mối cho cô, Lâm Am bất lực lắc đầu tạm dừng công việc trong tay, cười nói: “Em vẫn nên tự lo cho hôn lễ của mình đi, tạm thời chị không có ý định yêu đương.”

“Hả, vì sao…”

Chiếc cằm xinh xắn của cô chỉ vào máy tính: “Chị bù đầu với công việc, đâu có thời gian yêu đương.”

Từ Triều Mộ xấu hổ gãi đầu, yếu ớt hỏi: “Chủ tịch Từ tàn nhẫn vậy sao…”

Ám chỉ ba mình áp bức nhân viên.

Lâm Am nhấp một ngụm cà phê rồi đặt ly thủy tinh xuống, lắc đầu cười: “Em đừng nghĩ nhiều, chị vừa về Hải Thành, còn rất nhiều quy trình công việc đang trong giai đoạn thích nghi, đợi thêm khoảng thời gian nữa sẽ ổn thôi.”

Cô ấy lập tức nhẹ nhàng thở ra: “Vậy tốt rồi, em không làm phiền chị nữa, hôn lễ chị nhất định phải đến đó.”

“Ừ, chúc mừng.”

25/03/2023