Chương 5: Bắt được Phương Thanh Nguyệt!!!

Trải qua 10 phút thì Lâm Tiêu cũng đến được trước Phong Tuyết công ty. Khi ra khỏi xe thì Lâm Tiêu liền ngẩng đầu lên ngắm nhìn tòa nhà cao hơn 40 tầng trước mặt. Phía trên cổng là một tấm bảng vàng ghi 2 chữ Phong Tuyết. Điều này cho thấy Phong Tuyết công ty đã sở hữu toàn bộ toàn nhà hơn 40 tầng này.

Bảo vệ lúc này liền chú ý thấy Lâm Tiêu đi đến nhưng khi nhìn thấy trang phục của Lâm Tiêu thì cho rằng Lâm Tiêu là đối tác làm ăn nên cũng không ngăn lại. Điều này giúp Lâm Tiêu tiết kiệm không cần phải sử dụng thẻ thôi miên.

Khi vào bên trong thì Lâm Tiêu liền cầm sẵn thẻ thôi miên. Hắn đi thẳng đến quầy tiếp tân sau đó đưa tấm thẻ lên trước mặt cô gái tiếp tân. Lập tức nữ tiếp tân liền trở nên ngốc trệ.

“Ta muốn gặp chủ tịch của các ngươi. Hiện nay nàng đang ở đâu?” Lâm Tiêu trực tiếp hỏi.

Nữ tiếp tân nghe Lâm Tiêu nói thì liền kiểm tra lịch trình. Sau đó nàng liền hướng về Lâm Tiêu nói:

“Hiện nay giám đốc đang ở trong văn phòng tầng cao nhất của tòa nhà.”

“Được! Ngươi tiếp tục làm việc đi.” Lâm Tiêu gật đầu nói!

Sau đó hắn liền hướng về phía thang máy. Nhưng khi đến thang máy thì Lâm Tiêu nhìn thấy có một thang máy với hàng chữ ‘ chỉ dành cho chủ tịch’. Trước thang máy có một người nữ nhân đang đứng canh. Lâm Tiêu liền tiến đến thang máy đó.

Nữ phục vụ nhìn thấy Lâm Tiêu đi đến thì liền lên tiếng nói:

“Thưa tiên sinh! Đây là thang máy của chủ tị....!” nàng chưa nói hết câu thì liền dừng lại.

Lúc này Lâm Tiêu đã đưa thẻ thôi miên lên trước mặt nàng.

“Đưa ta lên tầng lầu của chủ tịch.” Lâm Tiêu ra lệnh nói!

Nữ phục vụ nghe xong thì liền cầm lên thẻ nhân viên sau đó đặt lên bộ cảm ứng của thang máy. Lập tức cửa thang máy liền mở ra. Lâm Tiêu liền đi theo nữ phục vụ vào bên trong. Trong thang máy chỉ có dàng cho một tầng duy nhất mà thôi.

Không lâu sau đó Lâm Tiêu liền đến nơi. Hắn cho nữ phục vụ tiếp tục làm việc còn bản thân thì hướng phòng làm việc của Phương Thanh Nguyệt mà đi đến. Bởi vì tòa lầu này chỉ có một phòng duy nhất mà thôi nên rất nhanh Lâm Tiêu liền tìm đến được phòng chủ tịch. Bên ngoài phòng chủ tịch là bàn làm việc của trợ lí chủ tịch.

Lâm Tiêu cầm thẻ thôi miên đi đến trước mặt trợ lí sau đó đưa tấm thẻ lên sau đó liền ra lệnh cho nữ trợ lí tiếp tục công việc đi. Nữ trợ lí liền không để ý đến Lâm Tiêu nữa.

Lâm Tiêu đi đến trước cửa phòng chủ tịch sau đó liền mở cửa ra. Lập tức hắn liền nhìn thấy một nữ nhân đang ngồi trước bàn làm việc. Nàng lúc này đang chăm chú xem các tài liệu trên bàn. Lâm Tiêu chậm rãi đi đến.

Phương Thanh Nguyệt đang làm việc thì nghe có tiếng mở cửa, ban đầu nàng cho rằng là trợ lí nên cũng không để ý. Sau đó nàng liền phát hiện không đúng. Phương Thanh Nguyệt liền lập tức ngẩng đầu lên. Đập vào mắt nàng là một tấm thể màu đỏ trong suốt. Phương Thanh Nguyệt liền ngốc trệ ở nơi đó.

Lâm Tiêu thấy Phương Thanh Nguyệt đã bị thôi miên rồi thì mỉm cười. Hắn đi đến ghế sô pha sau đó ngồi xuống. Lâm Tiêu liền hướng về phía Phương Thanh Nguyệt ra lệnh:

“Đứng lên và tiến lại đây!”

Phương Thanh Nguyệt lấy lại tinh thần sau đó liền đứng dậy khỏi bàn làm việc. Nàng chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Tiêu. Lúc này Lâm Tiêu mới liền quan sát Phương Thanh Nguyệt. Phương Thanh Nguyệt quả giống như lời đồn đó là vô cùng xinh đẹp, hơn nữa vóc dáng của nàng còn vô cùng nóng bóng, mặc dù bộ ngực của nàng không lớn bằng Ngô Cầm mấy người nhưng có vô cùng vừa vắn với vóc dáng của nàng!

“Nói cho ta biết! Ngươi tên gì, bao nhiêu tuổi, vì sao ngươi lại rời khỏi gia tộc mà đến đây thành lập công ty riêng?” Lâm Tiêu liền ra câu hỏi!

Phương Thanh Nguyệt nghe xong thì liền trả lời. Âm thanh của nàng vô cùng dễ nghe!

“Ta tên Lâm Thanh Nguyệt, năm nay 30 tuổi, ta rời khỏi gia tộc nguyên nhân là vì gia tộc bắt ép ta cưới người mà ta vô cùng chán ghét.”

“Hiện nay ngươi còn liên lạc với gia đình không?” Lâm Tiêu hỏi tiếp!

“Có! Ta thỉnh thoảng có liên hệ với mẫu thân của ta.” Phương Thanh Nguyệt thành thật trả lời.

Lâm Tiêu nghe vậy thì liền gật đầu. Sau đó hắn liền chỉ về phía 2 đùi của mình và nói:

“Mau đến đây ngồi!”

Phương Thanh Nguyệt liền hướng về phía Lâm Tiêu mà đi đến. Nàng liền ngồi xuống 2 chân của Lâm Tiêu. Lâm Tiêu tiếp tục ra lệnh:

“Từ nay trở đi ta sẽ là chồng của ngươi! Ngươi trên đời này yêu ta hơn tất cả mọi người kể cả gia đình của ngươi.”

Phương Thanh Nguyệt sau khi nghe Lâm Tiêu nói xong thì liền mỉm cười, nàng đưa tay ôm lấy cổ của Lâm Tiêu sau đó ngọt ngào gọi:

“Lão công!”

Âm thanh của nàng lúc này nghe vô cùng dụ hoặc. Lâm Tiêu liền hỏi tiếp:

“Chiều nay ngươi có cuộc hẹn nào không?”

“Không có thưa lão công!” Phương Thành Nguyệt trả lời!

“Vậy còn 2 ngày tiếp theo?”

“Cũng không có! Bây giờ công ty đang trong giai đoạn phát triển ổn định nên ta không có quá nhiều cuộc hẹn!”

Lâm Tiêu nghe vậy thì liền hài lòng. Hắn tiếp tục nói:

“Bây giờ ngươi hãy dẫn ta về nhà của ngươi đi! Ngươi đi trước, ta đi sau!”

“Vâng!”

Phương Thanh Nguyệt nghe vậy thì liền nhu thuận gật đầu sau đó liền đứng lên và đi ra ngoài. Lâm Tiêu cũng đứng lên đi theo sau. 2 người một trước một sau đi về phía thang máy. Khi vào thang máy thì Lâm Tiêu liền nhịn không được mà đưa tay luồn vào váy công sở của Phương Thanh Nguyệt mà bóp nắn. Phương Thanh Nguyệt và nữ phục vụ đều không để ý đến hành động của Lâm Tiêu.

Một lúc sau thì 2 người liền đi ra khỏi thang máy. Nhân viên trong công ty nhìn thấy Phương Thanh Nguyệt thì liền cúi đầu chào hỏi. Bởi vì Lâm Tiêu đi sau lưng nên không gây quá nhiều chú ý.

2 người đi xuống bãi đổ xe và hướng về phía xe của Phương Thanh Nguyệt đi đến. Phương Thanh Nguyệt ngồi vào lái chính còn Lâm Tiêu ngồi vào ghế phụ lái.

Phương Thanh Nguyệt liền lái xe ra khỏi công ty. Trên đường đi Lâm Tiêu liên tục đưa tay vào cổ áo của Phương Thanh Nguyệt sau đó xoa bóp lấy bộ ngực của nàng. Phương Thanh Nguyệt vẫn như thường lái xe.

Một lúc lâu sau 2 người liền tiến về khu vực dành cho nhà giàu. Đây là khu vực tập hợp hết tất cả những người giàu nhất Tây Lan. Phương Thanh Nguyệt liền lái xe về phía biệt thự số 6. Sau khi ra khỏi xe thì 2 người liền tiến vào trong nhà.

“Dẫn ta lên phòng ngủ của ngươi!” Lâm Tiêu hướng về Phương Thanh Nguyệt nói!

Phương Thanh Nguyệt liền hướng về phía cầu thang đi đến. Lâm Tiêu liền đi theo phía sau. Cả 2 người đi lên cầu thang sau đó liền hướng về một căn phòng đi đến. Khi vừa vào bên trong căn phòng thì Lâm Tiêu liền nhịn không được mà nhào lên ôm lấy Phương Thanh Nguyệt sau đó đặt lên giường.

Hắn cởi hết đồ ra sau đó nhìn lao đến hôn lấy Phương Thanh Nguyệt. Phương Thanh Nguyệt cũng phản ứng lại với Lâm Tiêu. Hôn một lúc thì cả 2 tách ra. Lâm Tiêu liền nắm lấy trang phục của Phương Thanh Nguyệt mà xé mạnh ra.

Xoẹt!!

Lập tức bộ trang phục công sở của Phương Thanh Nguyệt liền bị Lâm Tiêu xé nát. Ngay cả đồ lót của nàng mà Lâm Tiêu cũng xé nát.

Hắn cúi xuống cắn lấy một bên ngực của Phương Thanh Nguyệt mà mυ"ŧ lấy. Tay trái của hắn thì xoa nắm bộ ngực còn lại. Tay phải của Lâm Tiêu thì đưa xuống phía dưới âʍ đa͙σ của Phương Thanh Nguyệt và móc lấy.

Phương Thanh Nguyệt ôm chặt đầu của Lâm Tiêu mà liên tục rêи ɾỉ. Sau một lúc thì Lâm Tiêu liền buông ra bộ ngực của Phương Thanh Nguyệt. Hắn đặt nhục bỗng đến trước âʍ đa͙σ của Phương Thanh Nguyệt. Lúc này hắn ra thêm một mệnh lệnh nữa:

“Hôm nay là ngày nguy hiểm của ngươi. Sau khi quan hệ xong thì ngươi liền mang thai đứa bé của ta.”

Sau khi nói xong thì Lâm Tiêu liền đẩy mạnh eo tiến lên phía trước. Nhục bổng của hắn liền đâm xâu vào trong âʍ đa͙σ của Phương Thanh Nguyệt.

“Aa!” Phương Thanh Nguyệt kêu lên một tiếng đầy đau đớn.

Lâm Tiêu cảm nhận được hắn vừa mới đột phá một lớp màn mỏng. Hắn kéo nhục bổng lui nhẹ lại thì thấy âʍ đa͙σ của Phương Thanh Nguyệt chảy ra một dòng máu và rơi xuống giường. Nhìn thấy điều này thì Lâm Tiêu liền mỉm cười. Hắn liên tục cử động eo của mình. Nhục bổng của hắn liên tục ra vào âʍ đa͙σ của Phương Thanh Nguyệt, lúc đầu là chậm rãi sau đó liền nhanh dần.

Trong căn phòng liền vang vọng tiếng xá© ŧᏂịŧ va chạm với nhau. Cả 2 mãi vận động đến giữa đêm mới dừng lại và đi ngủ.

Sáng hôm sau!

Lâm Tiêu chậm rãi mở mắt ra. Hắn nhìn qua bên cạnh thì thấy Phương Thanh Nguyệt đang gối đầu lên tay của hắn. Trên khóe mắt của nàng có dấu vết của 2 hàng lệ. Lâm Tiêu nở nụ cười hài lòng. Hắn cúi đầu hôn xuống đôi môi của Phương Thanh Nguyệt. Cử động của Lâm Tiêu liền khiến cho Phương Thanh Nguyệt tỉnh dậy. Khi nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Tiêu thì nàng liền cười ngọt ngào nói:

“Lão công! Buổi sáng tốt lành!”

“Buổi sáng tốt lành!” Lâm Tiêu cũng cười nói.

Sau đó Lâm Tiêu liền đưa tay xoa lấy bụng của của Phương Thanh Nguyệt. Lâm Tiêu liền ra lệnh:

“Phương Thanh Nguyệt! Hôm nay là tháng thứ 9 mà nàng mang thai và là con gái!”

Không bao lâu sau bụng của Phương Thanh Nguyệt cũng dần to lên. Lâm Tiêu liền cười hài lòng sau đó xoa lấy bụng của Phương Thanh Nguyệt.

“Dậy thôi! Chúng ta mau xuống ăn sáng thôi nào!” Lâm Tiêu nói!

“Vâng!” Phương Thanh Nguyệt gật đầu nói!

Sau đó Lâm Tiêu liền đứng lên mặc lấy quần áo. Nhưng lúc này Lâm Tiêu liền phát hiện một vấn đề. Bởi vì không có chuẩn bị trước trang phục cho người mang thai nên lúc này Phương Thanh Nguyệt không có gì để mặc cả.

“Ngươi không cần mặc đồ đâu! Cứ nằm ở đây nghỉ đi! Ta đi gọi món ăn.” Lâm Tiêu nói!

Phương Thanh Nguyệt nghe vậy thì liền nhu thuận gật đầu sau đó nằm lại trên giường! Lâm Tiêu đi xuống dưới lầu. Hắn hướng về phía phòng bếp đi đến. Bởi vì trước đó là ở một mình nên Lâm Tiêu cũng biết nấu vài món ăn đơn giản. Hắn chiên trứng sau đó nấu một ít cháo.

Sau khi nấu xong thì Lâm Tiêu liền bưng cháo lên lầu cho Phương Thanh Nguyệt, bản thân hắn thì ăn trứng chiên với bánh mì.