Chương 17

Editor: _14thfebruary

Từ trước đến nay Quý Tiểu Trạc chưa được nhìn thấy biển lớn như vậy, bây giờ nhìn thấy thì rất vui, hệt như viên đạn nhỏ bay xuống dưới biển, may là Quý Yến đeo cho cậu nhóc cái phao con vịt, cái này sẽ bảo vệ cậu không bị sóng cuốn đi.

Cậu nhóc bơi tới bơi lui, vui vẻ cười không ngừng, còn vẫy tay với Đường Đường, “Mẹ ơi mau đến đây, ở đây chơi vui lắm.”

Trên chân Đường Đường còn bó thạch cao, không thể đυ.ng nước, đành phải từ chối thằng bé, “Mẹ không xuống nước được, mẹ ngồi đây nhìn con chơi.”

Cậu nhóc hơi thất vọng, nhưng có ba ở bên nên rất nhanh quên đi.

Những người khác cũng lần lượt xuống biển, tất cả mọi người đều mặc áo tắm, đám đàn ông chỉ lộ ra thân trên và bắp chân, Đường Đường không dám nhìn, thế nhưng ánh mắt không tự chủ dừng trên Kỷ Nguyệt và Cố Yên Nhiên, hai người đó thật xứng với danh đại mỹ nhân, dáng người rất đẹp, chân dài eo nhỏ, chỗ cần bự thì bự, chỗ cần nhỏ thì nhỏ, làn da dưới ánh mặt trời càng rạng rỡ, dáng vẻ mặc bikini rất gợi cảm, Đường Đường không thể phủ nhận hai người mặc đồ này rất đẹp.

Cô nhịn không được cúi xuống nhìn dáng người gầy gò của mình, cả người buồn bã. Cùng là con người với nhau sao lại khác biệt lớn như vậy chứ, người ta có eo có ngực, còn cô lại giống bộ xương khô, thời gian này cô cố gắng ăn rất nhiều cơm, nhưng cũng không mập lên được chút nào, đến cùng thức ăn cô ăn chạy đi đâu mất rồi.

Biểu hiện của Đường Đường rất rõ ràng, người ngoài nhìn vô có thể biết được cô đang nghĩ gì, chọc cho Trác Kế đang ngồi trên bờ không nhịn được cười lên.

Lúc này Đường Đường mới phát hiện suy nghĩ của mình bị người khác nhìn ra, mặt đỏ lên, nở nụ cười với Trác Kế.

Trác Kế di chuyển xe lăn đến bên cạnh chỗ cô nói: “Qua bên kia ngồi đi, ở đây hơi nắng.”

Mặc dù Đường Đường không quen Trác Kế, nhưng anh ấy là bạn tốt của Quý Yến, có thể thấy Quý Yến rất tôn trọng anh, cho nên Đường Đường cũng không từ chối, chống gậy đi theo anh đến chỗ ngồi bên kia.

Dưới ghế có một bộ bàn trà mang theo phong cách cổ xưa, trang nhã, lúc Đường Đường nhìn thấy nó, cô cảm giác rất thân quen, mà mọi hành động của Trác Kế rất đẹp mắt, cả người giống như vị tiên xuất trần, cho đến bây giờ Đường Đường chưa thấy người đàn ông nào có khí chất như anh, khiến cô nhớ đến những học giả ở thế giới của cô.

Đường Đường nhịn không được nhìn chằm chằm Trác Kế.

Trác Kế nâng bình trà lên, rót cho cô một chén, “Em dâu uống thử đi.”

Đường Đường không dám tùy tiện uống, tay không tự chủ cầm chén trà lên rất đúng mực, đưa đến bên miệng nhấp một miếng, trà có vị đắng nhẹ, hậu vị lại có vị ngọt rất sảng khoái.

Hai mắt Đường Đường sáng lên, khen ngợi không ngừng: “Trà ngon.”

Mặc dù trong phủ Đường Đường không được chào đón, nhưng dù sao cũng là tiểu thư trong phủ Thừa Tướng, những lễ nghi phép tắc này đều được ma ma trong phủ dạy qua, ngày mười lăm mỗi tháng đều phải dâng trà với mẹ cả, với lại, nhũ mẫu của cô xuất thân trong gia đình lớn, vì để hầu hạ tốt cho chủ tử, nên đã nghiên cứu trà đạo, cho nên Đường Đường rất am hiểu nhiều cách thưởng thức trà.

Trác Kế ngạc nhiên, không nghĩ Đường Đường cũng biết thưởng thức trà, với lại dáng vẻ uống trà của cô là anh thấy ưu nhã và chuẩn nhất.

Trác Kế hứng thú, nói với Đường Đường: “Xem ra em dâu rất am hiểu trà đạo, có muốn thử pha trà không? Không mấy thử một lần đi, để anh nếm thử tay nghề của em.”

Đường Đường giật mình, vội vàng xua tay, “Không không, em chỉ biết chút xíu thôi, không dám bêu xấu.” Đúng là cô chỉ biết một chút, không thể so sánh với người khác, nhũ mẫu cũng nói cô không có tuệ căn.

“Em dâu không cần khẩn trương, chỉ là pha chơi thôi.”

“Vậy... Được ạ, mong rằng Trác đại ca không chê cười.” Đường Đường từ chối không được, đành phải lấy đồ bắt đầu ppha trà, làm theo cách mà nhũ mẫu đã dạy cô.

Mặc dù tay nghề của Đường Đường không bằng mọi người, nhưng ở đây là thế kỉ hai mươi mốt, tay nghề pha trà đến giờ không còn nhiều, cho nên trình độ của cô không phải non nớt, Trác Kế thấy cũng phải kinh ngạc. Thủ pháp pha trà chuyên nghiệp như vậy, Trác Kế tự nhận mình không bằng, anh nghĩ chỉ có bà ngoại mới có thể so sánh với cô.

Không nghĩ đến vợ của Quý Yến thâm tàng bất lộ.

“Trác đại ca, anh nếm thử đi.” Đường Đường đưa trà cho Trác Kế.

Trắc Kế bưng lên uống một ngụm, hai mắt sáng lên, khen ngợi nói: “Tay nghề của em dâu rất tốt, có thể là hơn anh rồi.”

Đường Đường xấu hổ xua tay, “Trác đại ca chê cười rồi.”

Đúng lúc này, mọi người chơi đùa trở về, nhìn thấy Trác Kế đang uống trà với Đường Đường còn cười cười nói nói, bọn họ ngạc nhiên, phải biết bình thường Trác Kế rất khó thân thiết với người khác.

Cố Trường An tò mò hỏi: “Đạ ca, hai người đang uống trà à?”

Trác Kế đẩy ấm trà, “Mọi người cũng nếm thử đi, tay nghề em dâu pha trà rất tốt, anh cảm thấy mình còn kém xa.”

Cả đám ngạc nhiên, nhìn Đường Đường với ánh mắt kinh ngạc, trà nghệ của Trác Kế được cao nhân chỉ dạy, người bình thường không so được, vậy mà cô ấy lại giỏi hơn Trác Kế sao, đùa à?

Quý Tiểu Trạc không có suy nghĩ như người lớn, nghe nói mẹ pha trà ngon, lập tức chạy đến trong ngực cô nũng nịu, “Mẹ ơi, con khát, muốn uống trà.”

Đường Đường nhanh chóng rót một chén cho thằng bé, cậu nhóc nào biết thưởng thức trà, nuốt ừng ực từng ngụm, uống xong còn chép miệng, cảm thấy hơi đắng, không dễ uống như nước trái cây, nhưng do mẹ cậu pha, cậu cũng không thể chê, thế là nghiêm túc gật đầu: “Ừm, trà ngon.”

Mọi người đều bị dáng vẻ ông cụ non của cậu nhóc chọc cười.

Rót cho đứa nhỏ xong, đương nhiên không thể quên chồng, Đường Đường lập tức rót một chén đưa cho Quý Yến, “Chồng à uống thử đi.”

Trong lòng Quý Yến cũng tò mò, cầm lấy chén trà, không uống ừng ực như cậu nhóc, mà tinh tế uống từng ngụm, chỉ cảm thấy vị ngọt trong miệng từ từ tản ra. Mặc dù Quý Yến không hiểu biết về trà, nhưng anh biết loại trà này rất ngon.

Cô còn biết pha trà nữa sao?

Mọi người đều cảm thấy hứng thú, nhao nhao muốn nếm thử, Đường Đường cũng rất vui, rót cho mọi người, chỉ là lúc đưa cho Cố Yên Nhiên, cô ta từ chối, “Xin lỗi Đường Đường, tôi không thích uống trà, vẫn quen dùng cà phê hơn.”

“Không sao.” Đường đường thu tay lại.

*

Mọi người chơi đến tối mới trở về biệt thự, tối nay ở đây một đêm, ngày mai mới trở về.

Chơi cả một ngày, mọi người đều đã đói bụng, nhưng vấn đề là ai sẽ nấu cơm đây?

Thỉnh thoảng Trác Kế mới đến đây, cho nên bình thường chỉ có nhân viên làm thêm giờ đến quét dọn, không có người giúp việc cố dịnh, cho nên hết thảy phải tự mình làm, bao gồm cả cơm tối.

Đám đàn ông đưa mắt nhìn nhau, biểu thị bất lực, bình thường bọn anh đều có người nấu cơm cho ăn, không phải tự làm, kêu bọn họ đánh nhau còn được, chứ nấu ăn thì chịu.

Kỷ Nguyệt cũng không biết nấu cơm, nhìn về Trác Kế: “Đại ca, anh chỉ mua nguyên liệu mà không thuê đầu bếp à, muốn làm khó ai vậy? Không phải không biết trình độ của tụi em sao?”

Trác Kế cười xin lỗi, “Lúc đầu là gọi thím Vương đến, nhưng trong nhà thím ấy có việc, chỉ chuẩn bị được chút đồ ăn, chính là những món mọi người ăn lúc trưa, cho nên cơm tối phải tự nấu, coi như là một trải nghiệm đi.” Trác Kế nói xong, cũng thấy khó xử với mọi người, thử dò xét hỏi: “Nếu không chúng ta đặt đồ ăn ở ngoài đi?”

Cố Yên Nhiên giơ điện thoại lên: “Em kiếm rồi, nhưng nơi này cách quá xa thành phố, căn bản không giao được.”

Mọi người kêu rên, chỉ cảm thấy tối nay chắc nhịn đói rồi.

Nhìn thấy dáng vẻ mọi người như thế, Đường Đường đành yên lặng giơ tay mình lên, “Để em làm cho, em biết nấu cơm.”

Mọi người ngừng than thở, ngạc nhiên nhìn Đường Đường.

Quý Tiểu Trạc cũng nói đỡ cho mẹ, vỗ ngực nói với mọi người: “Mẹ con nấu đồ ăn rất ngon, ngon nhất vũ trụ luôn!” Giọng nói cực kì tự hào.

Thế là mọi người quay sang nhìn Quý Yến.

Quý Yến gật đầu, vén tay áo lên nói với Đường Đường: “Vậy tối nay làm phiền cô, để tôi giúp cô.”

Đường Đương xua tay, đem Quý Tiểu Trạc giao cho anh, “Không cần, anh với con nghỉ ngơi đi, em làm một mình là được, không cần giúp đỡ, trễ nhất là một giờ sau có thể ăn cơm.”

Quý Yến phát hiện ra hình như cô không thích anh đến phòng bếp, đành phải mang theo cậu nhóc ra bên ngoài ngồi chờ.

Cố Trường An không chắc chắn hỏi Quý Yến: “Lão tam, cô ấy biết nấu thiệt hả? Sẽ không đem nhà bếp nổ tung chứ.”

Kỷ Nguyệt nghe xong liền nhéo lỗ tai hắn, “Cố Trường An anh có ý gì? Châm chọc em đúng không? Không phải chỉ có một lần thôi sao, sao anh còn nhớ rõ như thế!”

Cố Trường An vội vàng xin tha thứ, “Không có, anh không có nói em, anh chỉ lo lắng cho em dâu thôi.”

“Hừ!” Kỷ Nguyệt buông hắn ra, cũng không yên tamm nhìn vào phòng bếp: “Sẽ không nổ chứ? Hay chúng ta đến xem thử đi?”

Quý Tiểu Trạc thấy mọi người không tin tưởng mẹ, cậu nhóc không vui, chu cái miện nhỏ nhắn nói: “Mẹ nấu cơm rất ngon, mọi người cứ chờ xem!”

Quý Yến vỗ đầu cậu nhóc, nói với mọi người: “Đừng lo lắng, tay nghề của cô ấy rất tốt.”

Nghe Quý Yến nói vậy, mọi người không muốn tin cũng phải tin, chỉ là trong lòng hơi lo, mặc dù không hiểu rõ vợ của Quý Yến, nhưng bọn họ biết cô là người phu nữ nghiện rượu không có trách nhiệm, cảm thấy rất tiếc cho Quý Yến, thế nhưng lần gặp mặt này, Đường Đường đã phá vỡ ấn tượng không tốt về cô, người phụ nữ này đối với mọi người rất tốt, còn pha trà rất ngon, bây giờ lại biết nấu ăn, quả thật là hiền thê lương mẫu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Hết chương 17.