Chương 1

“Công chúa, người tỉnh?” Bội Dao lo lắng hỏi, chỉ là bị một cơn phong hàn nhẹ, ngự y đều nói không có gì đáng ngại, không biết vì sao công chúa lại hôn mê ngủ say lâu như vậy.

Dung Vũ Ca mở mắt, nhìn thấy là ma ma bên người mẫu thân gọi nàng, nàng ngơ ngác nhìn Bội Dao, trong lúc nhất thời không phân biệt được chính mình rốt cuộc đã chết hay còn sồng. Nàng nhớ rõ, sau khi Chỉ Nhi rời đi, nàng đau đến tâm tê phế liệt, tưởng tượng đến thế gian này sống mà không có Chỉ Nhi, nàng liền cảm thấy vô cùng hoảng sợ, cuộc sống này tất cả đều theo Vệ Minh Khê mất đi mà trở nên ảm đạm không còn sức sống. Tuy không nỡ rời xa phụ mẫu, nhưng là nàng càng không thể không có Vệ Minh Khê, nàng tuyệt nhiên lựa chọn theo Vệ Minh Khê mà đi, nàng cho rằng chỉ cần chính mình theo sát Vệ Minh Khê, là có thể nhìn thấy được nàng. Chính là khi nhìn đến Bội Dao nha hoàn bên cạnh của mẫu thân, Dung Vũ Ca cho rằng chính mình còn chưa có chết, nàng cảm thấy chính mình đã bỏ rơi Vệ Minh Khê đi….

“Công chúa, người làm sao vậy?” Bội Dao nhìn Vũ Dương công chúa nằm ở trên giường đột nhiên rơi lệ, nước mắt theo gương mặt chảy xuống một bên gối đầu. Trừ bỏ thời điểm Hoàng Hậu mất, Bội Dao chưa bao giờ gặp qua công chúa khóc đến thương tâm như vậy, làm cho Bội Dao cảm thấy thập phần lo lắng.

Dung Vũ Ca nhìn về phía Bội Dao, lúc này mới phát hiện khác thường, Bội Dao bên người mẫu thân nhìn tựa hồ trở nên trẻ hơn rất nhiều, hơn nữa nàng kêu chính mình là công chúa chứ không phải là quận chúa.

“Bội ma ma, ngươi vì cái gì trở nên trẻ tuổi như vậy, hơn nữa ngươi vì cái gì gọi ta là công chúa?” Dung Vũ Ca khó hiểu hỏi.

“Ta là Bội Dao, là nha hoàn từ nhỏ đã luôn hầu hạ người, Bội Dao, công chúa không nhận ra ta sao? Người vốn dĩ chính là công chúa, là người mà bệ hạ thương yêu nhất trưởng công chúa, Vũ Dương công chúa, người không nhớ rõ sao?” Bội Dao giọng điệu càng thêm lo lắng hỏi.

Dung Vũ Ca nghe mà vạn phần kinh ngạc ngồi dậy, đây là có chuyện gì, nàng như thế nào liền biến thành mẫu thân, còn là vào thời điểm mẫu thân còn trẻ? Nếu mẫu thân còn trẻ nói vậy, kia Vệ Minh Khê có phải hay không còn sống? Cái suy đoán này làm Dung Vũ Ca cả người đều kiềm chế không được mà bắt đầu run rẩy.

“Cho ta gương.” Dung Vũ Ca nhìn Bội Dao kích động nói.

Bội Dao nhìn Vũ Dương công chúa thập phần khác thường, lập tức cầm gương đưa cho Dung Vũ Ca, hơn nữa còn phái người gọi ngự y lại qua đây kiểm tra xem, biểu hiện của công chúa làm người khác mười phần lo lắng.

Tay Dung Vũ Ca vẫn còn run, khi cầm gương tay càng run thêm đến lợi hại, nàng nhìn đến chính mình trong gương, quả nhiên là dung mạo thời còn trẻ của mẫu thân, tuy không như chính mình khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng là một tuyệt sắc đại mỹ nhân. Nhìn chính mình đã biến thành mẫu thân, Dung Vũ Ca không biết rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì, nhưng là gì nàng đều không thèm để ý, nghĩ đến chính mình lại có thể nhìn thấy Vệ Minh Khê, nàng liền không nhịn được mà khóc, tiếp theo lại cười. Dung Vũ Ca vừa khóc vừa cười bộ dáng điên cuồng làm cho Bội Dao một bên sợ hãi, Bội Dao tổng cảm thấy Vũ Dương công chúa giống như thay đổi thành một người khác, như là bị cái gì đó đồ vật dơ bám vào người.

“Công chúa người đừng dọa Bội Dao, người rốt cuộc bị làm sao vậy?” Bội Dao lo lắng đến độ sắp khóc.

Dung Vũ Ca nhìn dáng vẻ lo lắng sốt ruột của Bội Dao, biết chính mình khác thường nhất định làm Bội ma ma lo lắng, nàng cưỡng chế làm chính mình bình tĩnh lại.

“Ta không có việc gì.” Dung Vũ Ca cố gắng làm chính mình giống mẫu thân.

“Ngự y ở bên ngoài mau vào đây.” Bội Dao thấy tuy rằng Vũ Dương công chúa tựa hồ khôi phục bình thường, nhưng là nàng vẫn lo lắng không yên, bởi vì vừa rồi Vũ Dương công chúa quá mức khác thường.

“Ngươi biết Vệ Minh Khê sao?” Dung Vũ Ca hỏi Bội Dao ở một bên, nếu không phải sợ Bội Dao khả nghi, nàng hận không thể lập tức đi tìm Vệ Minh Khê.

“Đương nhiên, con vợ cả Vệ gia nhị tiểu thư, đã gặp qua là không quên được, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, tuy rằng mới mười hai tuổi, nhưng là trời sinh tính nhã nhặn lịch sự, xinh đẹp nho nhã, thông tuệ đoan trang, quả là nữ tử thế gia khuôn mẫu. Chúng ta đều gặp qua nàng rất nhiều lần, công chúa người đều khen ngợi nàng, công chúa chẳng lẽ đã quên sao?” Bội Dao khó hiểu hỏi.

Thời điểm Bội Dao nói đến Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca không cách nào dùng từ ngữ hình dung được kích động trong lòng mình, chính mình lại có thể nhìn thấy được Chỉ Nhi, ý nghĩ này làm Dung Vũ Ca cảm thấy tinh thần vô cùng phấn khởi. Dung Vũ Ca cảm giác đây là một giấc mộng, bằng không chình mình làm thế nào lại biến thành mẫu thân, còn là trở về quá khứ, nàng hy vọng giấc mộng này là vĩnh viễn không cần tỉnh lại. Dung Vũ Ca nỗ lực làm chính mình không phải biểu hiện quá nhiều cảm xúc, chính là nàng vẫn không cách nào làm được, nàng đứng dậy, muốn trang điểm chải chuốt, muốn lập tức nhìn thấy Vệ Minh Khê, lập tức lập tức muốn gặp nàng. Nhưng là nàng biết chính mình không thể quá mức nóng lòng, phải kiềm chế khát vọng trong nội tâm, nàng sợ một khi không cẩn thận liền đem giấc mộng này đánh vỡ.

“Vệ Minh Khê mới mười hai tuổi a.” Dung Vũ Ca cảm thán nói, cũng không biết là nên vui hay là nên buồn, mới mười hai tuổi a, đại khái cái gì cũng đều không hiểu, nhưng là Dung Vũ Ca nghĩ lại, chính mình sáu tuổi đã yêu Vệ Minh Khê, mười hai tuổi đã sớm là tuổi phát triển của thiếu nữ. Tưởng tượng đến dáng vẻ thời thiếu nữ của Vệ Minh Khê, đó là bộ dáng mà chính mình chưa bao giờ được gặp qua, trong lòng Dung Vũ Ca lại nhìn không được kích động cùng mong chờ. Lập tức, một chút phiền muộn kia liền tiêu tan, lòng tràn đầy đều nghĩ đến dáng vẻ khi Vệ Minh Khê mười hai tuổi.

“Đúng vậy, mới mười hai tuổi cũng đã nổi danh khắp thiên hạ, cho dù là phẩm hạnh, tài học, hay là dung mạo, chỉ cần người nào gặp qua vị tiểu thư Vệ gia này, đều không thể không khen. Hoàng thượng cũng nói, với tài năng của Vệ Minh Khê, nam tử trong thiên hạ đều không ai có thể xứng với nàng.” Bội Dao không biết công chúa vì sao đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với Vệ Minh Khê.

Dung Vũ Ca thực hài lòng khi nghe người khác nói đến Vệ Minh Khê, đặt biệt là thời điểm khen Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca càng là cao hứng, cảm thấy vô cùng kiêu ngạo và tự hào, còn vui hơn so với chính mình được khen. Nàng thật sự rất muốn rất rất muốn lập tức nhìn thấy Vệ Minh Khê mười hai tuổi, không biết nàng sẽ có dáng vẻ ra sao? Tuy rằng linh hồn đã ba mươi tám tuổi, chính là giờ phút này Dung Vũ Ca giồng như thiếu nữ mới biết yêu, vô cùng mong chờ cùng khẩn trương.

[23/06/2019]

Minh Dã: Kinh hỉ không? Bất ngờ không? Giả thiết là Dung Vũ Ca mượn tạm thân thể Vũ Dương ở một thế giới song song khác. Cuối cùng, thân thể này cũng sẽ trả lại cho Vũ Dương, nếu không ở thời đại này Dung Vũ Ca sẽ không được sinh ra. Hẳn là sẽ không quá dài, rốt cuộc có mấy chương vẫn chưa quyết định.

——//——-

Đôi lời của editor: mình chỉ mới tập edit, nên có nhiều thiếu sót , mong các bạn thông cảm. Mình sẽ theo cố gắng kịp tiến độ của Dã tỷ trong thời gian ngắn nhất.