Chương 1

Mùa đông ở Võ Thành vẫn lạnh như cũ không chút thay đổi, Trúc Chi Lan ngồi trên ghế của đoàn phim một thân mặc thật dày áo bông giữ ấm, hôm nay đến lượt anh diễn nên cầm trên tay kịch bản để xem.

Cho dù anh được bọc trong lớp dày áo bông, lại dán thêm những miếng dán giữ ấm, nhưng Trúc Chi Lan vẫn như cũ bị gió lạnh làm cho sắc mặt có chút tái nhợt như người bệnh.

Anh đã chín năm không trở về Võ Thành, nếu không phải vì lần nhận kịch bản này của đạo diễn mà phải quay ở Võ Thành,thì có lẽ cả đời này anh không có khả năng bước một bước vào nơi đây.

"Anh Chi Lan? Anh Chi Lan, anh có đang nghe em nói không vậy?"

Giọng nói của trợ lý đem Trúc Chi Lan từ đoạn ký ức không tốt quay về thực tại.

Trúc Chi Lan cầm kịch bản trong tay đọc nữa ngày không xong một trang,phóng tới bên bàn anh đứng lên. Theo động tác của anh mà áo bông ở trên người rơi xuống đất. Trợ lý ai oán hai tiếng đem áo nhặt lên phủi phủi mấy cái cho sạch rồi mới khoác lại lên vai anh.

Trợ lý buồn rầu nói "Anh, anh nói xem mỗi năm vừa đến thời điểm này thì anh liền bị cảm mạo phát sốt mỗi lần như vậy đều có người khuyên nhưng anh đều không nghe."

Trúc Chi Lan chẳng hề để ý cười cười, "Anh lại không phải Omega, thân thể cũng không có mảnh mai, qua mấy ngày thì tốt rồi, nhưng Tiểu Lân, cậu sắp tới kì phát tình đúng không? Nhớ uống thuốc ức chế đúng hạn nếu không muốn bị đánh dấu."

"Vâng, em biết rồi." Tiểu Lân phồng má trả lời,nhưng trong lòng lại nghĩ.

Mỗi lần đều là nói như vậy, kết quả cũng không biết là ai mỗi lần bệnh đều tới một tháng rưỡi mới trở nên tốt hơn.

Tiểu Lân ở trong lòng nói thầm nhưng động tác trên tay cũng không có ngừng. Cậu đem Trúc Chi Lan tới bên ghế ấn ngồi xuống,rồi cầm điện thoại xem nội dung bên trong, vừa xem vừa nói chuyện với Trúc Chi Lan "Chị Lưu nói cùng người mới trong công ty là Alpha vừa xuất đạo chưa bao lâu cũng không có nhiệt độ nên tạo CP để bán hủ cùng đi tham gia Luyến tổng."

Trúc Chi Lan nhíu mày không vui, "Anh nhớ đã từng nói qua, anh sẽ không cùng người nào người nào hòa thuận bàn tới việc tạo CP?"

Trúc Chi Lan đáng lẽ là sắc mặt tái nhợt nhưng lúc này chau mày làm ánh mắt trở nên sắc bén, làm cho Tiểu Lân nói chuyện với anh trong lòng run lên.

Trúc Chi Lan tuy là một Beta, nhưng diện mạo một chút cũng không kém gì một Omega, ngay cả thân thể cũng có sự linh hoạt cùng sự mềm mại khiến cho Omega hổ thẹn vì không bằng. Hơn nữa anh có đôi mắt lá liễu, mỗi khi anh chớp chớp đôi mắt như có như không mà có chút dụ hoặc.

Với bộ phim này, Trúc Chi Lan đóng vai là một vị giảng viên đại học đầy văn nhã, lúc này anh còn đeo mắt kích có khung màu bạc.

Cùng anh nói chuyện, làm cậu có cảm giác như là nói chuyện cùng với vị giảng viên mà cậu vừa tạm biệt cách đây không lâu. Trợ lý theo phản xạ mà nuốt nước bọt, nhỏ giọng mà khuyên anh.

"Anh, chúng ta cùng công ty lập hiệp ước nên phải lập tức đến ký, bọn họ ỷ vào việc mình cần họ nên nếu chúng ta không đồng ý tạo CP thì công sức mấy năm nay đều đổ sông đổ bể."

"Tài nguyên của chúng ta chỉ vừa mới tốt lên một ít không thể vì như vậy mà bị cắt đứt."

"Chị Lưu cũng thật là, bình thường đối với anh một chút đều không quan tâm, đến lúc này mới nhớ đến sự tồn tại của anh." Lân Quỳnh nhỏ giọng nói.

Trúc Chi Lan vỗ vỗ vị trí bên cạnh ý bảo cậu ngồi xuống, "Chị Lưu nếu muốn cho anh cùng người khác tạo CP bán hủ, thì chắc là đã đem tư liệu gửi cho cậu rồi đi?"

"Đúng là đã gửi qua rồi nhưng mà cùng với không gửi cũng không có gì khác nhau lắm."

Trúc Chi Lan nhướng mày.

Lân Quỳnh đem tư liệu gửi như không gửi kia cho anh xem "Tư liệu viết là nam Alpha 23 tuổi, mặt khác cái gì cũng không có viết, ngay cả một bức ảnh chụp cũng không có."

"Này thật đúng là, gửi cho có lệ." Trúc Chi Lan than nhẹ một hơi.

"Tiểu Trúc lão sư! Tiếp theo là tới lượt của lão sư diễn nên hãy chuẩn bị!!"

"Được,đã biết." Trúc Chi Lan đứng lên đem điện thoại đưa cho cậu, "Chuyện này chờ anh diễn xong lại nói tiếp, không có ảnh chụp thì không có khả năng anh đồng ý, bất quá nếu không chỉnh chu thì không chỉ có anh không chịu nổi mà các fan cũng chịu không nổi."

Lân Quỳnh liên tục gật đầu, cậu cảm thấy anh nói rất đúng, nếu mà quá khói coi thì fan của anh không chịu nổi còn là chuyện tốt nhưng chủ yếu anh là một nhan khống, nếu mà lớn lên thật sự khó nhìn thì anh Chi Lan thật sự sẽ bất chấp tất cả mà đem gánh nặng này bỏ không làm.

Cậu nhìn bóng dáng rời đi của Trúc Chi Lan, vừa định gọi cho chị Lưu nhưng không nghĩ tới đối phương trực tiếp gọi video.

Cậu đến nay vẫn không có cách nào đối mặt với người đại diện Alpha đầy đầu màu hồng này, không phải bởi vì cô hung dữ, mà là bởi vì, cô! Quá! Xấu!! Cũng có thể là cậu ở bên cạnh Trúc Chi Lan quá lâu dẫn đến mắt nhìn cũng trở nên độc ác.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào, cậu đều không muốn cùng người đại diện này tiếp xúc quá nhiều, trực giác của cậu bảo rằng, người Alpha này không phải là người tốt.

Cậu bấm nhận video để trò chuyện, giương giọng lên tiếng, "Chị Lưu, chị là người bận rộn tự nhiên gọi cho em là có chuyện gì sao?"

Chị Lưu hỏi lại, "Cậu chưa cho Trúc Chi Lan xem cái mà tôi vừa mới gửi sao?"

Lân Quỳnh nhìn vào chỗ Trúc Chi Lan đang quay chụp ở nơi xa mà xin lỗi cười hai tiếng, "Ngại quá chị Lưu, anh Chi Lan còn không phải đang diễn sao, nên là không có biện pháp để cho anh ấy xem. Chị đây là có chuyện gì sao?"

Ngữ khí của chị Lưu có chút không tốt, nhưng đối mặt với Lân Quỳnh là một Omega nên cô cũng phải đem tính tình nhịn xuống, không còn biện pháp ai kêu cô cảm thấy hứng thú đối với tiểu trợ lý của Trúc Chi Lan.

"Lát nữa, vị kia Alpha muốn đến đoàn phim thăm ban, cậu nói với Chi Lan chuẩn bị công tác bán hủ cho tốt."

"???"

"Không phải chứ chị Lưu, Alpha người đó tới cái ảnh chụp chị còn không gửi cho bọn em xem, bọn em làm sao biết được dáng vẻ của người đó ra sao? Hơn nữa chị cũng biết, anh Chi Lan là một nhan khống, nếu khó coi, anh Chi Lan cái gì cũng sẽ không chịu làm." Trợ lý có chút sốt ruột.

Chị Lưu cười ha ha, "Này không phải còn có cậu ở đây sao, cậu hỗ trợ không phải mọi thứ sẽ tốt à."

"Chính là-"

"Được rồi, tôi còn có việc, cúp đây, đừng quên nói với Trúc Chi Lan làm tốt công tác chuẩn bị." Cô nói xong, không đợi Lân Quỳnh ổn định liền trực tiếp kết thúc trò chuyện.

Lân Quỳnh nôn nóng mà đi tới đi lui tại chỗ, nghĩ xem lát nữa nên giải thích với anh như thế nào, cậu hiện tại có đem đến bên người chị Lưu cũng gϊếŧ chết tâm tư.

"Cái kia... Tôi có thể giúp gì cho cậu không?"

Lân Quỳnh đang chìm đắm trong suy nghĩ làm sao để giải thích, thì phía sau truyền đến một tiếng nói nhưng mang theo vài phần nghi ngờ.

Lân Quỳnh thân là một Omega tự nhiên có thể cảm nhận được sự tồn tại của Alpha ở xung quanh, cậu xoay người nhìn về phía âm thanh phát ra, sau khi quay người lại, cậu liền thấy người ở sau lưng lộ vẻ khó xử nhưng vừa thấy cậu quay người lại thì lộ vẻ vui mừng.

Vì sắp tới kỳ phát tình nên Lân Quỳnh theo bản năng lùi lại mấy bước, Alpha nhìn động tác của cậu mà cũng ngượng ngùng lùi về sau mấy bước.

Lân Quỳnh hỏi Alpha, "Có chuyện gì sao?"

Alpha nhìn cậu cười cười, "Cậu tốt lành, tôi cùng với nghệ sĩ của tôi là lần đầu tới thăm ban, không quá quen nên cũng không biết phải như nào, có thể làm phiền cậu dẫn đường một chút được không?"

Lân Quỳnh nhìn người nam nhân trước mặt, cũng không có cảm nhận được y sẽ làm hại mình, nên đầu tiên cậu nhìn về phía Trúc Chi Lan xem xem anh có hay không yêu cầu cậu làm gì, xác định không có rồi mới đối với y và người nam nhân phía sau gật đầu.

"Các anh đến tìm ai?"

Alpha trầm giọng đáp, "Chúng tôi tìm Trúc Chi Lan."

Lân Quỳnh vừa mới bước nữa bước chân lên đằng trước, rồi lại rụt về, cậu quét mắt nhìn hai người nam nhân, nghĩ thầm, anh Chi Lan đã nói qua với chính mình, anh mặc kệ trong vòng hay ngoài vòng đều không có bao nhiêu người bạn thân, ngay cả quen thuộc với vài diễn viên đều không có.

Cậu nhìn hai người kia lớn lên cũng không giống như là người xấu, lại nghĩ đến chị Lưu ban nãy cùng cậu nói chuyện, nên thử hỏi "Anh là cái người mà chị Lưu bảo muốn cùng anh Chi Lan tạo thành CP bán hủ?"

...

Trúc Chi Lan vừa mới diễn xong đã bị tiểu O trợ lý nhà mình lôi kéo về hướng của phòng nghỉ, cậu cảm giác cảm mạo của mình lại trở nên nghiêm trọng, đầu óc có chút choáng váng.

Lân Quỳnh ở phía trước cùng anh nói cái gì, nhưng anh một chữ cũng không nghe thấy, chỉ cảm thấy đau đầu.

"Tiểu Lân..." Trúc Chi Lan gọi cậu.

Nghe thấy anh gọi, Lân Quỳnh mới chậm rãi dừng bước chân, vừa mới xoay người liền thấy thân ảnh của anh lảo đảo ngã về phía trước.

Lân Quỳnh cả kinh, "Anh Chi Lan!!!"

Tang Lê ngồi ở phòng nghỉ của Trúc Chi Lan nhìn trái nhìn phải, bị trợ lý giáo dục thành thật ngồi yên không còn nhìn lung tung nữa.

Tang Lê vừa mới dỗi muốn nói một câu "Lắm chuyện." Liền nghe thấy Lân Quỳnh ở bên ngoài la lớn một tiếng.

Ngay sau đó Tang Lê tựa như tên lửa mà lao ra ngoài,trợ lý nhìn theo bóng dáng Tang Lê mà lắc đầu đi theo.

Ngoài cửa, Tang Lê mới vừa mở cửa ra, liền thấy Trúc Chi Lan sắt mặt không tốt nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, nghe thấy tiếng mở cửa, Lân Quỳnh giống như nhìn thấy cứu tinh.

Khóe mắt của cậu rưng rưng nước, nhìn về phía Tang Lê cầu cứu "Làm phiền anh giúp tôi."

Nhưng không đợi Lân Quỳnh nói xong, Tang Lê đã đem Trúc Chi Lan ôm vào trong lòng, một bên bước nhanh về hướng cửa của đoàn phim, một bên phân phó cho trợ lý ở bên cạnh "Đi,gọi cho bên bệnh viện kia bảo họ chuẩn bị giường cấp cứu tốt nhất."

Nói xong hắn lại nói Lân Quỳnh đi theo phía sau "Nói với đạo diễn cùng với đoàn phim về nguyên nhân, tránh làm cho họ nóng vội."

Lân Quỳnh đối với Tang Lê gật cảm kích mà gật đầu, ánh mắt đó thiếu điều muốn quỳ xuống lạy hắn vài cái.

Tang Lê sốt ruột không nhìn thấy được ánh mắt của Lân Quỳnh nhưng trợ ở bên cạnh thì thấy rõ, trợ lý lúc này nghĩ thầm, cũng không đến mức đi.

Trong lúc hôn mê Trúc Chi Lan cảm giác có người ôm mình chạy, hơn nữa trên người còn có một cổ nhàn nhạt mùi rượu.

Anh có chút bất mãn nhăn mày lại, nghĩ thầm, ai trong lúc làm việc còn có thời gian uống rượu, thật không có trách nhiệm, anh vốn nghĩ mình mở to mắt ra là có thể phát hiện được nhưng lại không thể mở ra.

Tang Lê ôm anh thường xuyên cúi mặt xuống nhìn anh một cái, hắn thấy Trúc Chi Lan nhíu mày nhăn mi lại thì cho rằng thân thể anh không thoải mái, vì thế giọng hắn nhỏ nhẹ nói với Trúc Chi Lan, sự ôn nhu mà chưa ai từng nhìn thấy trước đó ngay cả người tài xế lái xe ở phía trước nghe xong cũng hơi chấn kinh vài giây.

Tang Lê, “Ngoan, sẽ nhanh đến bệnh viện, sẽ không có việc gì đâu.”

Trúc Chi Lan nghe thấy âm thanh nói với mình, có cảm giác không rõ vì đã lâu rồi không ai nói với anh như vậy.

Anh đến ý muốn nói chuyện với Tang Lê cũng không có, hoàn toàn ngất đi.

Chờ đến khi anh tỉnh lại chỉ cảm nhận được có người đang nắm chặt tay anh không bỏ, Trúc Chi Lan tưởng đó là tiểu trợ lý nhát gan của mình, anh mở miệng cười nói “Tôi không có việc gì, buông tay ra được rồi.”

Hắn nắm tay anh ngưng lại một chút rồi từ từ chậm rãi buông lỏng ra, Trúc Chi Lan vừa định hỏi người đưa mình đến đây là ai thì cửa phòng bệnh đã bị người bên ngoài đẩy mạnh mở ra.

Mới vừa bước vào đã thấy nghệ sĩ nhà mình đã tỉnh, Lân Quỳnh ngạc nhiên vui mừng, cậu vừa định chạy bổ nhào vào người Trúc Chi Lan thì liền nghĩ tới trong phòng ngoài cậu cùng Trúc Chi Lan ra còn có người.

Cậu nén lại vui mừng mà chậm rãi bước tới bên sườn giường của Trúc Chi Lan “Anh Chi Lan, anh có chỗ nào không thoải mái?”

Nghe tiếng của Lân Quỳnh từ bên kia truyền đến, Trúc Chi Lan sửng sốt anh nghiêng đầu nhìn về phía vừa phát Lân Quỳnh giọng cũng mang theo nghi hoặc “Cậu là mới vừa từ bên ngoài vào?”

Lân Quỳnh gật gật đầu, “Đúng vậy.”

Trúc Chi Lan muốn ngồi dậy nên Lân Quỳnh đỡ cho anh ngồi lên. Chờ đến khi ngồi xong anh mới phát hiện từ góc độ của anh ngồi nhìn không thấy có người trong phòng.