Chương 1: Tôi say rồi, đưa tôi về

Trần Anh bước ra khỏi cổng công ty, đầu thu rồi, gió buổi tốt có chút lạnh. Cậu đưa mắt nhìn về phía quán nước ở ngã tư đường cách đó không xa.

Phù. Hắn không tới nữa. Cũng tốt. Thế là tốt nhất. Cậu lấy điện thoại từ túi quần ra, định bụng gọi về cho mẹ hỏi xem bà có muốn mua cái gì không. Chưa kịp ấn gọi đã nghe thấy bước chân đến gần. Đôi giày da đứng lại cách cậu khoảng một bước chân, mùi rượu thoang thoảng, cậu ngước lên nhìn thằng vào gương mặt đối diện. Thở dài.

- Tôi say rượu rồi, đưa tôi về - hơi rượu gần như phả vào mặt Trần Anh, gương mặt tự nhiên đến nỗi cậu phải hoài nghi câu nói vừa rồi là hỏi cậu ăn cơm chưa vậy.

Trần Anh nhíu mày, cố ý lùi lại một bước, đút lại điện thoại vào túi quần.

- Say à? Thư kí của cậu đâu?

Hắn lại tiến thêm một bước về phía cậu, hai tay đút túi quần, ngả ngớn không chịu được.

- Về trước rồi, tôi say thật đấy. Đưa tôi về đi.

- Tôi phải về nhà, không có thời gian dây dưa với cậu. Tôi gọi taxi cho cậu – Nói rồi lại rút điện thoại ra.

- Vậy thôi khỏi. Cậu không muốn tôi cũng không ép. – Hắn ta nhếch mép quay người đi.

Trần Anh thở ra một hơi. Cái tên bệnh này. Nhưng chưa kịp quay người đi, cậu đã thấy hắn đứng lại, chỉ cách cậu vài ba bước chân. Lại cái giọng ngả ngớn đó, tay còn chưa thèm bỏ ra khỏi túi quần.

- Cái khu công nghiệp này, bây giờ là gần 9h tối, nghe nói tháng trước có một vụ cướp giật khiến một người cũng say rượu ngã xuống mà chết nhỉ? Nếu tôi làm sao, cậu là người cuối cùng tôi gặp hôm nay đấy. Chúc ngủ ngon. Nhớ trước khi ngủ cầu nguyện cho tôi không có việc gì. Ông đây làm ma rồi lại càng không tha cho cậu.

Đệt. Có thật là say không tự về được không đấy. Trần Anh cau mày, khẽ chửi trong lòng. Nhìn cái dáng gọi đòn của hắn lắc lư đi về phía trước, còn chẳng phải là lối ra đường quốc lộ để mà bắt xe nữa chứ.

Trần Anh nhìn vào trong công ty, chuyến xe đưa đón công nhân viên cuối cùng chuẩn bị lăn bánh, lại nhìn cái bộ dạng của người kia. Tay lại rút điện thoại ra.

- Alo cho tôi một chiếc taxi tới công ty Metax, khu công nghiệp Tân Ổ A nhé...vâng...cảm ơn chị

Cài điện thoại về chế độ có chuông, cậu bước nhanh đến cái người đang cúi đến mức đầu sắp chạm đất để nôn kia. Hazz ngày mai công nhân đi qua đây kiểu gì cũng chửi mười tám đời tổ tông tên chết bầm nào hốc nhét cho lắm rồi trả lại một bãi ở đây.

- Không sao chứ? – Vỗ vỗ lưng hắn

- Kệ tôi. Cậu cứ về đường cậu. – Hắn không thèm liếc mắt về người đang ân cần vỗ lưng cho hắn. Lảo đảo đi mấy bước chân khỏi chỗ vừa nôn xong, ngồi phịch xuống đất.

- Ở đây tôi đi mua nước. – Trần An cau mày, để lại một câu rồi chạy nhanh về phía ngã tư đường, mua một chai nước lọc trước khi bà chủ dọn hàng.

Lúc trở lại taxi cũng vừa đến nơi, hắn vẫn ngồi phệt dưới đất mắt hơi lim dim. Có vẻ say thật, giờ thì buồn ngủ. Trần anh lay vai hắn, mở nắp kề nước tận mồm.

- Xúc miệng đi. Tôi đưa cậu về.

Đèn đường khu công nghiệp chỉ còn lại vài cái, bóng tối nhá nhem khiến Trần Anh không thể nhìn ra đôi môi của người kia nhếch lên cười tủm.

Trên taxi, hắn ngồi nghiêng ngả dựa cả người vào Trần Anh khiến cậu nặng muốn chết. Lần tỉnh táo duy nhất suốt cả quãng đường là đọc tên phòng và khách sạn hắn ở. Sau đó lại lả lướt mà đổ về phía cậu. Thi thoảng lại như muốn nôn khiến cho tài xế sợ xanh mặt bắt Trần Anh phải đi cùng, sợ rằng hắn nôn ra xe rồi không có ai mà bắt đền.

Taxi dừng lại ở khách sạn trên thành phố. Rồi lại vất vả lôi cái tên nặng như quả núi 1m85 này vào sảnh khách sạn, Trần Anh bất giác nhìn lại quần áo của mình. Quần âu, áo khoác kaki đồng phục của công ty, nhìn quả thật giống với nhân viên của cái tên say ngoắc cần câu này.

- À ờ...sếp tôi say quá, chứng minh thư đây.

May mắn tám đời khi cô lễ tân rất chuyên nghiệp xác nhận giấy tờ mặt mũi rồi giao thẻ phòng cho cậu nhanh chóng. Nếu mà thủ tục lâu la quá đảm bảo Trần Anh sẽ mặc kệ mà vất hắn ta ở đây, ai muốn bán đi đâu thì bán. Cậu mệt lắm rồi, còn phải ngượng ngùng khi bị người ta nhìn chòng chọc nữa thì chịu không nổi. Tất nhiên đó là do mình cậu tự ngượng, chứ chỉ xét theo trang phục của 2 người hiện tại, người ngoài chỉ thấy rõ ràng cảnh nhân viên dìu sếp say về phòng. Chẳng có một chút gì mờ ám.

Ném hắn lên ghế sofa, Trần Anh cũng ngồi bệt xuống bên cạnh, mệt hết hơi. Có tiếng chuông điện thoại, cậu biết là mẹ gọi đến. Cậu nhoài người vỗ vỗ mấy cái lên mặt hắn.

- Này, này, Lâm An,...này..tỉnh chưa?

Đáp lại cậu chỉ có một vài tiếng ưʍ..ưʍ. Người nọ vẫn tư thế hắn vừa bị ném xuống, không phản ứng.

- Alo mẹ ạ, vâng...tối nay con đi liên hoan với mấy anh em trong phòng. Chắc là con về muộn - Cậu quay lại nhìn người đang nằm bệt ở kia – nếu say với muộn quá thì con ngủ luôn ở nhà bạn. Vâng..mẹ không cần chờ đâu ạ. Vâng, con biết rồi.

Cúp điện thoại, Trần Anh thở dài. Thôi cứ coi như hắn là bạn từ xa đến mà chăm sóc một lần vậy. Chẹp. Nợ đời.

Ấy thế mà vừa quay lại đã thấy cái cục nợ đời mấy phút trước còn say mềm như cọng bún kia mắt đang nhìn cậu, môi còn nhếch lên, dám chừng tỉnh hơn cả cậu.

- Tỉnh rồi à. Thế tôi về. – Trần Anh xoay người.

Bảo sao ban nãy thấy sai sai. Lại mắc lừa cái tên chết bầm này rồi.

Chưa kịp bước chân đi bàn tay đã bị nắm lấy. Một đôi mắt đầy tủi thân nhìn cậu:

- Tôi đau đầu. Tôi muốn đi tắm. Ban nãy nôn, hôi quá...

Thịch. Một tiếng thịch thật nặng vang lên trong lòng. Nũng nịu cái khỉ gì chứ. Còn không biết mình bao nhiêu tuổi sao. Cậu giật tay ra.

- Biết rồi. Tôi vào xem có nước ấm chưa. Cậu tắm qua qua thôi. Nhanh. Tôi còn phải về mai đi làm.

Chẳng thèm nhìn hắn thế nào, cậu cởϊ áσ khoác ngoài vắt lên thành ghế, bên trong quần âu, áo sơ mi trắng rất ra dáng một người đàn ông đang ở tuổi ba mươi. Xắn hai gấu tay lên, Trần Anh bước vào nhà tắm mở nước ấm, tiện thể vốc nước lên rửa mặt.

Còn chưa kịp gọi với ra ngoài kêu hắn vào nhà tắm, cơ thể đã gần như đổ ập về phía trước, phía sau có người lao đến ôm cậu chặt cứng.

Trần Anh cựa người, giận tím mặt.

- Cậu làm cái gì đấy?

- Cún...tôi nhớ cậu - một cái đầu cọ cọ ở sau gáy Trần Anh, tiếng hắn nói rót thẳng vào tai cậu.

Trần Anh ngây ra. Dường như mọi thứ chỉ mới hôm qua, có người luôn mồm gọi cậu: Cún ơi, sắp về đến nhà chưa, cơm chín rồi?, Cún ơi xuống nhanh, anh đây chờ sắp héo đến nơi rồi, Chúc mừng sinh nhật, Cún của anh, Cún, đừng có quên đấy, tôi cực kì thích cậu.

Một đôi môi ấm nóng mang theo hơi rượu thoang thoảng ập xuống, Trần Anh giật mình tỉnh táo lại, từ bao giờ cậu đã bị hắn xoay người lại, mặt đối mặt. Áo sơ mi trắng vốn sơ vin trong quần trở nên xộc xệch.

- Lâm An, cậu điên à? - Cậu đẩy hắn ra, nhưng Lâm An lại sáp lại. Dính hơn keo chó.

Đôi mắt đỏ hoe. Hắn khóc.

- Đúng. Tôi điên rồi. Cậu có chịu trách nhiệm không? - Hắn gục đầu xuống vai cậu.

Sống mũi chợt cay xè, hai tay buông xuống không có lực, cậu đứng như trời chồng.

- Trần Anh. Tôi sống không tốt. Ở đó thật sự cũng chẳng vui gì hết - Hắn vẫn gục mặt xuống. Đôi tay run run bên eo cậu.

Trần Anh đưa hai tay nâng mặt hắn lên. Lông mi hắn vẫn còn ướt. Vai áo cậu cũng ướt một mảng. Cậu nhìn thẳng vào mắt hắn, những thứ chôn chặt trong lòng giống như con thú bị giam cầm từ lâu đang điên cuồng gào thét. Cậu nhắm mắt rồi lại mở ra, dịu dàng hôn lên đôi mắt hắn, một giọt nước mắt lăn xuống khoé miếng cậu, mặn chát:

- Vậy chỉ hôm nay thôi. Tôi điên cùng cậu.