Chương 1

Nhậm Nhiễm nhìn chằm chằm lên trần nhà, đây là đêm đầu tiên cô ở Thanh Thượng Viên, phòng bên cạnh liên tục vang lên tiếng kêu, cô mất kiên nhẫn nhắm mắt lại, nhưng mà từng âm thanh kích động vang lên như chân mèo cào vào tim, Nhậm Nhiên tức lên đến họng ngồi bật dậy uống cốc nước.

“Đừng mà, nhẹ nhàng chút.”

Bàn tay cầm cốc của cô dần xiết chặt lại.

Phòng kế bên là phòng ngủ chính, nhưng đây lại là nơi ngủ của chồng chưa cưới cô và người tình của anh.

Nhậm Nhiễm chỉ cảm thấy thái dương đột nhiên nhảy dựng, cho dù cô không muốn bất kỳ cuộc hôn nhân nào, nhưng không có nghĩa là người khác có thể dẫm lên đầu cô như thế này.

Nhậm Nhiễm đứng dậy đến phòng vệ sinh, tìm một cái chậu nước đầy, cô từ nhỏ đã không được dạy dỗ tử tế, cho nên chuyện gì cũng làm ra được.

Cô đi đến cửa phòng ngủ chính, một tay ôm chậu một tay gõ cửa.

“Cút!” Giọng người đàn ông xen lẫn sự thiếu kiên nhẫn.

Nhậm Nhiễm làm như không nghe thấy đập cửa liên hồi, cánh cửa lung lay đến muốn đổ luôn rồi.

Lăng Trình Tiện ngồi ở mép giường, ngón tay mảnh khảnh lần tới vạch áo cổ cởi từng cúc áo ra, người phụ nữ bên cạnh nhìn thấy một mảnh xương quai xanh của anh lộ ra, nóng lòng đưa tay lên.

Bàn tay còn chưa kịp chạm tới, cổ tay đã bị Lăng Trình Tiện nắm lấy, anh lạnh lùng liếc nhìn cô ta, khiến cô ta phải bỏ xuống.

Lăng Trình Tiện đứng dậy, l*иg ngực lớn với cơ bắp uốn lượn đến thắt lưng quần để lộ ra, anh vừa đi về phía trước vừa nói: “Ai đang sủa loạn bên ngoài vậy…”

Tới cửa anh lập tức cởϊ áσ sơ mi trắng ném xuống đất rồi mở cửa phòng ra, anh biết người đứng ở ngoài là ai, anh cũng biết đây là sỉ nhục lớn nhất đối với cô.

Tầm mắt Lăng Trình Tiện rơi lên người Nhậm Nhiễm: “Cô…”



Một chậu nước lạnh tạt thẳng vào khuôn mặt điển trai của anh, anh không hề chuẩn bị, Lăng Trình Tiện theo quán tính nhắm mắt lại, đa phần nước đều bị hắt vào phòng, sàn gỗ Vera đều ướt hết cả, giọt nước dọc theo tóc người đàn ông rơi xuống từng giọt, rơi trên ngực và cơ bụng nhấp nhô, cuối cùng bị chiếc quần âu tối màu của anh thấm sạch.

“Sao vậy?” Người phụ nữ trong phòng quần áo không chỉnh tề chạy ra ngoài.

Lăng Trình Tiện đưa tay lau mặt, đôi mắt hung dữ mở to, trong lòng Nhậm Nhiễm có chút hoảng sợ, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ không động đậy: “Tôi sợ cậu tư Lăng tinh lực quá dồi dào sẽ cháy đến hại thân.”

Người đàn ông bước ra một bước muốn ra tay.

Quản gia Trần vừa lên tầng đã thấy một màn này, bà ấy khó hiểu nhìn về phía Nhậm Nhiễm: “Mợ chủ, mợ đây là?”

Nhậm Nhiễm bỏ đồ trong tay xuống: “Có chuyện gì sao?”

“Ông chủ và bà chủ đến rồi, ngày mai sẽ bàn bạc chuyện tổ chức lễ cưới của hai cô cậu.” Quản gia Trần nhìn người phụ nữ phía sau Lăng Trình Tiện, sắc mặt lập tức thay đổi.

Người đàn ông đó cũng nhíu chặt lông mày: “Không phải bố mẹ vừa về à? Sao lại đến nữa?”

“Cậu tư kết hôn là chuyện lớn, không thể có bất kỳ sai sót nào.”

Trên người Nhậm Nhiễm cũng đọng không ít nước, cô lùi lại phía sau: “Tôi xuống ngay.”

Sắc mặt Lăng Trình Tiện càng ngày càng khó coi: “Nếu cô dám ăn nói linh tinh trước mặt bố mẹ…”

Lời của anh chỉ nói ra một nửa, anh tin cô không ngốc có thể hiểu được ý.

Nhậm Nhiễm suýt chút nữa đã quên, gia phong của nhà họ Lăng rất nghiêm khắc, Lăng Trình Tiện lại lén lén lút lút đưa người phụ nữ này trở về, e là hai vị phụ huynh nhà họ Lăng cũng không hề hay biết.

Vậy thì thật sự có kịch hay để xem rồi.